Chương 35
Hứa Tịnh Nhi không nỡ nhìn bộ dạng tuyệt vọng như vậy của bố mẹ, cô mấp máy miệng, định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Khi bầu không khí trong trạng thái suy sụp nhất, đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó có người bước vào.
Ông cụ Cố chống gậy, từ từ lại gần, phía sau ông ta là chú Lâm đang xách túi trái cây và thuốc bổ.
Ai cũng ngạc nhiên ông ta lại đột nhiên đến thăm nên đều sững sờ, nhất là Hứa Tịnh Nhi, ngoài kinh ngạc ra còn có cả dự cảm bất an.
Bà Hứa là người định thần lại đầu tiên, khuôn mặt lập tức nở nụ cười nghênh đón: “Ông, ông đến làm gì vậy, mau ngồi đi ạ”.
Ông Hứa cũng phản ứng kịp, ánh mắt u uất đã le lói tia sáng, từ sau khi nhà họ Cố từ chối hôn sự với nhà họ Hứa ba năm trước, hai nhà không còn qua lại nữa, sau đó trong ba năm nhà họ Hứa càng lúc càng đi xuống, càng không thể móc nối quan hệ gì với nhà họ Cố, cho nên đã từ lâu lắm rồi ông ấy mới gặp ông cụ Cố.
Không ngờ ông cụ Cố lại đến thăm ông ấy!
Nếu không phải tình trạng sức khỏe không cho phép, thì ông ấy đã đích thân xuống giường đón tiếp rồi.
Ông cụ Cố thấy ông ấy cố gắng ngồi dậy, vội nói: “Hứa tổng không cần khách sáo, cậu cứ nằm là được, tôi nghe nói cậu bị bệnh nên muốn đến thăm, không báo trước cho mọi người, tôi thực sự xin lỗi”.
Ông Hứa ái ngại nói: “Ông nói gì vậy chứ, ông đến thăm tôi thế này đã là vinh hạnh cho tôi rồi”.
Bà Hứa đỡ ông cụ Cố vào ghế sô pha ngồi, rót cho ông ta một tách trà: “Mời ông uống nước”.
“Ừ”.
Hứa Tịnh Nhi cũng nén lại tâm trạng hoảng loạn, cho dù lúc này gặp ông cụ cố, cô vẫn có hơi ngại ngùng, nhưng cũng không thể tỏ vẻ khác lạ trước mặt bố mẹ được, thế là gượng cười, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy, cô nhìn ông lão dịu dàng nói: “Lâu lắm không gặp ông ạ”.
Ông cụ Cố nhìn Hứa Tịnh Nhi một cái, hiểu được ý của cô, cũng không vạch trần cô, mỉm cười gật đầu: “Tiểu Tịnh Nhi, cháu đi ba năm mà không gọi điện cho ông, làm ông nhớ cháu quá đi mất”.
Chỉ một câu như vậy, cũng đủ khiến sống mũi cô cay cay.