Hứa Tịnh Nhi cụp mắt xuống, nhìn chỗ thức ăn cá vương vãi dưới đất, hai tay cô siết chặt.
Cô chưa từng sợ Cố Tuyết và Cố Sương, nhưng hôm nay nhà có tiệc, cô được ông nội mời đến, vì cô không thể cùng về với Cố Khiết Thần, vốn dĩ đã để ông nội mất mặt, cho nên cô không muốn gây thêm chuyện, làm khó ông nội nữa.
Hai tay từ từ thả lỏng, cô vờ như không nghe thấy Cố Tuyết nói gì, quay người định đến chỗ cô Lâm lấy thêm ít thức ăn cho cá.
Sự ngó lơ và bình tĩnh của Hứa Tịnh Nhi khiến Cố Tuyết như đấm vào bịch bông, toàn thân khó chịu, trước đây cô ỷ được Cố Khiết Thần cưng chiều, không coi bọn họ ra gì, giờ đây anh không thừa nhận cô nữa, mà vẫn dám tỏ thái độ như thế với họ!
Thù mới hận cũ dồn lên, Cố Tuyết phẫn nộ lao đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, chắn đường cô đi, cô ta vênh váo hống hách chế giễu: “Hứa Tịnh Nhi, cô bị câm à? Chẳng phải trước đây cô bản lĩnh lắm sao? Giờ sao thế? Không có anh Khiết Thần bị biến thành con hổ giấy rồi à?”.
Cố Sương cười nhạo, tiếp lời: “Hổ gì chứ? Rõ ràng cô ta là con rùa rụt đầu mà! Nhìn bộ dạng khúm núm của cô ta đúng là quá nực cười!”.
Hứa Tịnh Nhi coi như không nghe thấy, nhìn thẳng vào Cố Tuyết đứng trước mặt, lãnh đạm nói: “Tránh ra!”.
Cố Tuyết tức tối: “Cô là ai mà dám ăn nói với tôi như thế? Cô thực sự cho rằng mình là nữ chủ nhân của nhà họ Cố sao? Chẳng qua anh Khiết Thần hiếu thảo, nghe lời ông nội mới miễn cưỡng cưới cô, nhưng trong mắt người nhà họ Cố chúng tôi, cô còn chẳng bằng một con chó!”.
Cố Sương đi đến bên cạnh Cố Tuyết nói chêm vào: “Hứa Tịnh Nhi, giờ cô có tư cách sĩ diện trước mặt bọn tôi sao? Cho dù cô có nịnh bợ được ông nội thì đã sao? Anh Khiết Thần không thích cô, thì cô chẳng là gì cả!”.
“Đương nhiên, đừng nói là bọn tôi không cho cô cơ hội”, Cố Sương nháy mắt với Cố Tuyết một cái rồi tiếp tục nói: “Chỉ cần bây giờ cô quỳ xuống, thành khẩn nhận sai với bọn tôi, cầu xin bọn tôi tha thứ cho những lỗi lầm cô đã phạm trước đây, biết đâu bọn tôi vẫn sẽ tiếp nhận cô, cho cô một cơ hội, nếu không… cô đừng mong sống yên ổn ở nhà họ Cố!”.
Cố Tuyết lấy điện thoại ra, mở tính năng máy quay lên, hướng về phía Hứa Tịnh Nhi hất cằm, cười miệt thị: “Quỳ xuống!”.
Đã ba năm trôi qua, Hứa Tịnh Nhi vốn nghĩ ít nhất thì bọn họ cũng phải trưởng thành đôi chút, không ngờ vẫn ấu trĩ và nực cười như thế, bảo sao trước đây luôn bị cô coi thường.
Bảo cô nịnh bợ họ ư? Đến Cố Khiết Thần cô còn chưa buồn nịnh, thì bọn họ tuổi gì? Bọn họ cũng quá đề cao bản thân mình rồi!