Hứa Tịnh Nhi vẫn không nói gì, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm anh ta, đợi câu tiếp theo của anh ta.
Giờ phút này, Tả An cũng không cần thiết phải vòng vo hay giấu giếm gì, lời muốn nói đều nói thẳng ra miệng: “Ngày mai là tiệc sinh nhật của bố anh, anh hi vọng em có lấy thân phận vợ chưa cưới tham dự”.
Không kết hôn, nhưng lại muốn cô trở thành vợ chưa cưới?
Hứa Tịnh Nhi phì cười: “Đây coi như là thành ý của anh nhỉ?”.
Dù đã nhượng bộ một bước, nhưng nhượng bộ thế này… cũng không thiệt thòi chút nào.
Tả An nhìn thật sâu vào cô, thu hết sự châm chọc không hề che đậy của cô vào trong đáy mắt, im lặng một lúc lại nói: “Tịnh Nhi, nếu có danh phận này, anh có thể thuận lợi chia cổ phần cho em, như vậy cũng có thể giảm bớt sự kiêng dè của bố anh”.
“Còn thực tế có phải hay không, chắc em cũng biết, anh sẽ không ép buộc em làm chuyện mà em không muốn về phương diện này”.
Từ khi bọn họ quen biết nhau đến nay, anh ta luôn đối đãi lịch sự, ga lăng mà lại quân tử với cô.
Hứa Tịnh Nhi biết, người tính kế từng bước như anh ta làm đến mức này đã xem như là thỏa hiệp. Nếu không xảy ra chuyện hôm nay, cô sẽ rất cảm động, nhưng bây giờ, trong lòng cô không hề có gợn sóng nào.
Tình cảm chân thật cũng phải dành cho người thật lòng, chứ không phải người ngay cả đến gần một bước cũng là âm mưu.
Nhưng… điều kiện này cô sẽ không từ chối.
“Nếu anh có thể nói được làm được, vậy được, tôi đồng ý”.
Cuối cùng Tả An cũng thở phào một hơi, trước khi nghe cô nói đồng ý, toàn bộ dây thần kinh của anh ta thật sự rất căng thẳng. Anh ta rất lo lắng trừ Cố Khiết Thần ra, Hứa Tịnh Nhi sẽ không thích bất cứ thứ gì khác nữa, vậy thì anh ta sẽ thật sự không còn cách nào giữ cô lại.
Còn những chuyện khác, thời gian rồi cũng sẽ làm phai nhòa tất cả.
“Anh sẽ nói Kiều Sở liên lạc với luật sư chuẩn bị hợp đồng, đợi ngày mai tiệc sinh nhật kết thúc, anh sẽ ký tên”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu.
Cô không nói gì nữa, mà cúi người xách valy, nhấc chân đi lên lầu lại. Nếu đã tham gia tiệc thì vẫn phải ở đây hai ngày.
Một giây sau, trên tay cô bỗng nhẹ bẫng, Tả An đã xách giúp valy trong tay cô: “Để anh xách cho”.
Nói xong câu này, anh ta quay người lên lầu.
Hứa Tịnh Nhi đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó mới cất bước, cũng đi lên theo.
Có lẽ là biết bây giờ Hứa Tịnh Nhi không muốn nhìn thấy mình cho lắm, Tả An đặt valy về lại phòng ngủ, sau đó nói: “Anh sẽ nói người giúp việc quét dọn một phòng khác, sau đó anh sẽ chuyển qua bên đó ở, em nghỉ ngơi đi”.