Hai bên lập tức mặt đối mặt.
Tịnh Nhi là thư ký của Tả An, cô ngồi xe của Tả An là điều hết sức bình thường. Nhưng sáng sớm thế này đã đi cùng mhau, hơn nữa Kiều Sở không có mặt, chỉ có Tả An và Tịnh Nhi thì rất dễ khiến người khác liên tưởng tới những điều mập mờ.
Mấy ngày này, tin đồn về hai người bọn họ lan khắp công ty. Vì vậy mối quan hệ của họ đã không còn ở mức chỉ là sếp và nhân viên nữa rồi.
Trong đầu trợ lý Lâm bỗng dấy lên một suy nghĩ khiến anh ta không khỏi nín thở.
Nếu như cô Hứa và Tả An ở bên nhau thật, vậy thì Cố tổng anh ấy…
Anh ta vô thức nhìn Khiết Thần. Khuôn mặt khôi ngô của anh không chút biểu cảm. Thế nhưng trợ lý Lâm có thể cảm nhận được đôi mắt Khiết Thần đang lay động, giống như đang có sóng biển dâng trào.
Anh ta biết, tình cảm đặc biệt mà Cố tổng dành cho cô Hứa vẫn luôn còn ở đó. Vậy thì…anh ấy có hành động gì không? Ví dụ như lao lên lôi cổ Tả An đấm cho một phát rồi để cảnh cáo Tả An tránh xa cô Hứa ra một chút?
Trợ lý Lâm đang điên đảo suy nghĩ thì Khiết Thất cất bước, đi thẳng về phía thang máy.
Anh ta khựng người mất vài giây, sau đó gật đầu chào Tịnh Nhi và đuổi theo Khiết Thần.
Tả An đi tới trước mặt cô, không đề cập tới chuyện vừa nãy và cũng coi như không nhìn thấy Khiết Thần. Anh ta chỉ mỉm cười: “Đi thôi”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, đáp lại sự ân cần của Tả An: “Dạ”.
Năm giờ chiều, Hứa Tịnh Nhi xử lý công việc cũng tương đối, chỉ còn lại một việc cuối cùng. Đó là bộ vest mà Tả An đặt may đã có, nhân viên gọi cô tới lấy.
Thế là Hứa Tịnh Nhi gọi điện thoại nội bộ, báo cáo với Tả An rằng bây giờ cô đi lấy, sau đó sẽ không về công ty nữa nên sẽ chấm công sớm hơn chút.
Sau khi Tả An đồng ý, cô bèn tắt máy.
Nào ngờ, lúc cô dọn dẹp bàn là việc, đeo cặp và đứng lên rời khỏi phòng thì Tả An cũng bước ra. Tả An đi tới trước mặt cô: “Đi thôi, anh đưa em đi”.
“…Sếp, em tự đi được, không cần phiền tới anh đâu”.
Tả An cắt ngang lời của cô: “Anh muốn trốn làm mà”.
Hứa Tịnh Nhi biết dù cô có nói gì thì cũng không ngăn cản được anh ta nên thôi.
Dù sao thì với cách thể hiện một tuần qua của Tả An có thể thấy anh ta là người đơn giản, thẳng thắng, biết quan tâm tới người khác…nói tóm lại là lúc nào cũng có thể tới ngay trước mặt cô được.
Nói thật, nếu không phải trái tim cô lúc này giống như mặt hồ chết lặng thì chắc chắn cô đã dao động trước sự kiên trì của anh rồi.
Tả An lái xe, hai người tới địa điểm.
Cửa hàng có năm tầng. Tả An và Hứa Tịnh Nhi đi thang máy lên tầng hàng hiệu thứ ba. Hứa Tịnh Nhi bỗng vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trước mặt.
Tả Tư và Khiết Thần đang đứng đó. Bên cạnh là người nhân viên đang đẩy tới trước mặt họ một chiếc hộp. Bên trên có đặt vài chiếc cà vạt. Tả Tư cầm từng chiếc ướm thử lên cổ Khiết Thần. Có lẽ cô ta đang thử xem chiếc nào sẽ đẹp hơn.
Hứa Tịnh Nhi đanh mắt và khựng người.
Hình như Tả Tư cảm nhận được nên nhìn qua. Thấy Hứa Tịnh Nhi, cô ta nhướn mày, định nói gì đó nhưng ngay sau đó Khiết Thần cũng quay qua nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi.
Hai người nhìn nhau, rồi bỗng cô thấy tay mình được nắm chặt.