“Em không có nổi”.
Bốn từ vang lên đầy rành mạch, dứt khoát.
Cho tới hôm nay, Tô Tử Thiến vẫn nhớ như in giọng điệu và biểu cảm khi đó của Khiết Thần: vô tình, lạnh nhạt.
Lạnh nhạt tới mức đáng sợ.
Cô ta thật sự không hiểu. Những thứ cô ta muốn, Khiết Thần chưa bao giờ từ chối. Chỉ cần cô ta lên tiếng thì anh đều sẽ cho người đưa tới trước mặt khiến bản thân cô ta đôi khi cũng cảm thấy nghi ngờ. Rằng nếu cô ta muốn cả những ngôi sao trên trời thì có khi anh cũng sẽ hái xuống tặng.
Vậy mà tạo sao…Chỉ là một chiếc nhẫn cũ thôi mà anh lại không chịu?
Trực giác của người phụ nữ mách bảo cô ta rằng, có lẽ chiếc nhẫn này đã có chủ nhân. Nhưng ngoài cô ta ra, người phụ nữ duy nhất có mối quan hệ với anh chỉ còn Hứa Tịnh Nhi.
Cô ta nghe ngóng. Sau khi biết được chuyện giữa anh và Hứa Tịnh Nhi thì càng cảm thấy chủ nhân chiếc nhẫn này không thể là Hứa Tịnh Nhi được. Nếu là Tịnh Nhi thì chứng tỏ Khiết Thần thích cô. Mà đã thích thì sao lại còn thoái bỏ hôn ước?
Nghĩ không thông nên cô ta không nghĩ nữa. Cô ta tự nhủ, ngoài gia thế kém hơn một chút thì cô ta chẳng có chỗ nào để người khác có thể chê được. Cô ta tin rằng, đến cuối cùng, Khiết Thần sẽ cam tâm tình nguyện đeo lên tay cô ta chiếc nhẫn đó và cầu xin cô ta gả cho anh.
Dù chủ nhân của chiếc nhẫn trước đây là ai thì sau này cũng sẽ đổi thành cô ta.
Cô ta luôn luôn tin tưởng như vậy cho tới khi Hứa Tịnh Nhi trở về.
Cô ta bắt đầu thấp thỏm, lo lắng không yên và không còn là chính mình nữa .
Chị Lệ phải bật cười vì những lời nói mù quáng của Tô Tử Thiến: “Tử Thiến, em nhanh quên chuyện phỏng vấn lần trước đến vậy à? Lần này em làm lớn chuyện như vậy, nhỡ đâu Cố tổng bốc hỏa thì những gì em có hiện tại chẳng phải sẽ đều biến mất sao!”
“Nói khó nghe thì, Cố tổng dù cưng chiều em nhưng từ đầu đến cuối chưa từng thừa nhận em. Đàn ông mà lật mặt thì không khác gì lật bánh tráng. Em xem Cố tổng từng đối xử với vợ anh ta thế nào? Tình cảm tốt như vậy, được cưng như vậy mà anh ta nói không thèm là cũng không thèm luôn, chẳng phải sao? Em muốn trở thành người thứ hai như thế à?”
Không nhắc tới Hứa Tịnh Nhi còn đỡ. Nhắc tới là Tô Tử Thiên liền nổi đóa lên: “Hứa Tịnh Nhi có thể so sánh với em sao? Nực cười!”
“Thôi bỏ đi, chuyện đã thế rồi. Vì em, cũng là vì chị, chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần thôi!”
Tô Tử Thiến nhìn chị Lệ: “Ý chị là gì?”
Chị Lệ nhếch miệng, đôi mắt ánh lên vẻ nham hiểm: “Chị cảm thấy, Cố tổng cứ không chịu thừa nhận em có lẽ là do ông cụ Cố. Hào môn mà, thích môn đăng hộ đối. Có điều, ông cụ cũng đã nhiều tuổi rồi, sẽ có điểm yếu!”
Tô Tử Thiến sững người và lập tức hiểu ngay: “Đứa bé!”
“Đúng vậy, chỉ cần em có thai với Cố tổng thì không sợ ông cụ Cố không chịu. Nếu may mắn, là con trai thì chị không tin ông cụ lại không khua chiêng gõ trống rước em về nhà họ Cố!”
Đúng là như vậy nhưng…Tô Tử Thiến nghe mà chẳng thấy vui, ngược lại, cô ta chỉ chau mày.