Trời đã muộn, đương nhiên Tả An không thể để một cô gái say rượu đi lung tung ngoài đường được, anh ta dịu dàng khuyên nhủ: “Tịnh Nhi, cô vẫn nên về nghỉ ngơi đi, buổi tối không an toàn”.
Hứa Tịnh Nhi uống say cũng không còn nhiều lý trí và ràng buộc như vậy nữa, cô cáu lên, nói: “Tôi cứ đi đấy”.
Dứt lời, cô đẩy Tả An ra, đi giày cao gót, loạng choạng ngả nghiêng tiến về phía trước.
Kiều Sở thấy thế, nói: “Anh Tả, hay là anh lái xe về nghỉ trước đi, tôi đi theo cô ấy”.
Nhưng Tả An lắc đầu: “Để tôi đi xem sao, trạng thái của cô ấy không được bình thường lắm”.
Đáy mắt Kiều Sở lướt qua một tia khác thường, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy Tả An cất bước đuổi theo Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi đi không vững, mấy lần suýt nữa bị ngã. Bỗng cô ngồi thụp xuống, Tả An ở phía sau tưởng cô bị ngã, đúng lúc tiến tới định đỡ cô, không ngờ thấy cô cởi luôn giày cao gót ra.
Hai tay cô xách giày, đứng lên, để chân trần tiếp tục đi về phía trước.
Tả An ngây người mấy giây mới tiêu hóa xong cảnh tượng trước mắt. Anh ta quả thực chưa bao giờ thấy cô gái nào làm như vậy trước mặt mình.
Dù anh ta biết Hứa Tịnh Nhi trước giờ là cô gái không câu nệ tiểu tiết.
Dường như Hứa Tịnh Nhi chẳng có đích đến nào, cứ đi tùy ý như vậy. Khi cơn gió thổi qua, cô hơi ngẩng đầu lên, hít sâu mấy hơi, đi mấy bước, dừng một lát rồi lại đi tiếp.
Thấy cô không có hành động nào như kiểu say rượu làm bừa, Tả An cũng không bước tới làm phiền cô, chỉ đi sau mấy bước, chờ cô đi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi, thì anh ta sẽ đưa về.
Đi khoảng 15 phút, Hứa Tịnh Nhi thấm mệt, liếc thấy ven đường có băng ghế, cô bước tới, ngồi xuống, ngả người ra sau, nhắm mắt lại.
Sau đó, cô co cả hai chân lên, hai tay ôm đầu gối, gác cằm lên, bả vai khẽ run rẩy.
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng Tả An vẫn nghe thấy tiếng khóc.
Anh ta đứng im tại chỗ, yên lặng nhìn cô nửa phút, cuối cùng vẫn bước tới, ngồi xuống, bàn tay anh ta vỗ nhẹ hai cái vào đầu cô.