Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng khái quát lại những gì đã xảy ra. Chỉ có điều cô không để lộ biểu cảm gì, thậm chí còn giả vờ như không hiểu những lời của trợ lý Lâm. Cô tiếp tục hỏi bằng vẻ yếu đuối: “Trợ lý Lâm, sao anh có thể nói như vậy? Cấp trên của tôi là phó tổng giám đốc của công ty. Anh ấy tạo ra được thành tích thì cũng là vì muốn cống hiến cho công ty. Như vậy cũng tốt cho Khiết Thần. Hai người bọn họ giỏi giang như vậy, đồng nghĩa là họ hợp tác chứ sao lại nói là đối đầu được?”
Những lời nói đó khiến trợ lý Lâm trợn tròn mắt nhìn cô bằng vẻ không dám tin: “Cô Hứa, cô thật sự không hiểu hay là giả ngốc vậy?”, Hứa Tịnh Nhi giả vờ giật mình: “Trợ lý Lâm, anh cũng biết đấy, những năm qua tôi đều đi chạy tin. Đối với việc đấu đá trong công ty, tôi thật sự không hiểu. Chi bằng anh nói rõ chút, chỉ giáo tôi được không?”
“…” Trợ lý Lâm á khẩu.
Hứa Tịnh Nhi rất thông minh. Mặc dù cô ấy không còn chạy tin nữa nhưng ai cũng biết để làm được ngành đó thì chẳng có ai là ngốc cả. Thật không ngờ, Hứa Tịnh Nhi lại nói thẳng ra là cô không hiểu.
Thấy vậy, Hứa Tịnh Nhi đưa tay ra kéo ống tay trợ lý Lâm, lôi anh vào phòng, ngồi xuống. Cô còn nhanh nhẹn rót cho anh ly nước, đặt trước mặt.
Cô cũng nhanh chóng kéo một cái ghế và ngồi xuống, khoanh tay lại, nhìn chăm chăm trợ lý Lâm: “Trợ lý Lâm tôi tổng kết lại, anh xem có đúng không nhé!”
Cô đưa một ngón tay lên: “Ý anh là, giữa cấp trên của tôi và Khiết Thần là quan hệ đối đầu đúng không?”
Trợ lý Lâm bị hành động của cô khiến đơ người, chỉ biết vô thức đáp lại: “Ờ…đúng vậy”.
“Như vậy thì kỳ lạ quá…”, Hứa Tịnh Nhi chau mày, làm bộ nghi ngờ: “Sếp của tôi là đã phó tổng giám đốc, anh ấy giờ đã là người trên vạn người dưới một người. Và dù sao cũng là tập đoàn Cố Thị, nên chắc chắn là cổ phần trong tay Khiết Thần phải nhiều hơn. Cấp trên của tôi sao có thể tranh giành vị trí sếp tổng với Khiết Thần được. Trong trường hợp anh ấy không có cổ phiếu nhiều hơn Khiết Thần thì không thể nào mà”.
Cô khựng lại rồi chau mày: “Trừ khi…quản lý cấp cao của tập đoàn Cố Thị xảy ra tình hình biến động, đến cả tỉ lệ cổ phiếu cũng có vấn đề”.
Trợ lý Lâm nghe đoạn đầu thì đã cảm thấy mất tự nhiên rồi. Uống được ngụm nước, còn chưa kịp nuốt thì đã bị đoạn sau của cô làm cho bị sặc, ho khù khụ.
“Ây da, trợ lý Lâm, anh không sao chứ?”, Hứa Tịnh Nhi vội vàng đưa tay ra vỗ lưng anh.
“Không, không…khụ khụ…không sao!”
Trợ lý Lâm lắc đầu, lập tức đứng dậy, né cánh tay của Hứa Tịnh Nhi. Anh ta vội vàng lùi lại, né cả ánh mặt của cô và lắp bắp nói: “Tôi, tôi quay về làm việc, cô…cứ tự nhiên”.
Nói xong trợ lý Lâm mặc kệ Hứa Tịnh Nhi. Anh ta nhanh chóng quay người, lao đi.
Hứa Tịnh Nhi nhìn theo bóng lưng anh ta, nhếch miệng cười. Phản ứng lớn như vậy, có trẻ con mới tin. Xem ra trợ lý Lâm biết những chuyện này và rất có khả năng trong những lời cô vừa nói, có một phần là sự thật.
Mặc dù tạm thời cô chưa thể khẳng định nhưng chắc chắn là nội bộ tập đoàn Cố Thị xảy ra vấn đề, và cấp trên của cô chính là người do Tả Thị cứ đến để ra đòn chiến lược…
Vậy nên trợ lý Lâm mới có thái độ như vậy khi biết cô là thư ký của Tả An.
Cũng may mà có phản ứng của anh ta nên cô mới hiểu rõ hơn. Chỉ có điều, Tả An chọn cô làm thư ký rốt cuộc là vì nhận ra năng lực của cô hay là có ý khác?
Hoặc cũng có thể ngay từ đầu cấp trên lựa chọn để lộ thân phận trước mặt cô không phải là ngẫu nhiên.