Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, khẽ hít nhẹ một hơi, rồi mới mở mắt ra, trả lời cậu một cách rõ ràng: “Triển Vọng, chị và Cố Khiết Thần ly hôn là quyết định của cả hai người, không ai phụ ai cả!”.
“Với lại, em đấm anh ấy một cái thì xả được một cục tức, nhưng nếu anh ấy truy cứu trách nhiệm, chị sẽ phải ra đồn cảnh sát bảo lãnh em đấy, biết không hả?”.
Hứa Triển Vọng tức giận nói: “Anh ta còn mặt mũi truy cứu trách nhiệm à?”.
Hứa Tịnh Nhi lại không nương tình mà vỗ một cái vào đầu cậu.
Một người không có tình cảm với một người, thì sẽ không có khoan dung nhường nhịn đâu, bản thân cô còn không dám khẳng định rốt cuộc Cố Khiết Thần có thích cô không, thì làm sao có thể đoán được anh có truy cứu hay không.
Hơn nữa, cậu còn không cẩn thận làm Tả Tư bị thương, Tả Tư chả có giao tình gì với bọn họ cả.
Hứa Tịnh Nhi không thể phân tích những điều này cho Hứa Triển Vọng, nói rồi chỉ càng khiến cậu tức thêm, cô đành nói: “Tóm lại, chuyện giữa chị và Cố Khiết Thần không cần em lo, chị tự giải quyết được, việc em cần làm, là quay về trường học hành cho tốt!”.
“Chị…”.
“Có phải không nghe lời không?”, Hứa Tịnh Nhi cố ý nghiêm mặt.
Hứa Triển Vọng xưa nay luôn nghe lời Hứa Tịnh Nhi, cậu há miệng nhưng lại chẳng thể phản bác, bèn quay đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa kính ô tô, hậm hực nói: “Lần trước Cố Khiết Thần biện hộ cho chị, em còn tưởng anh ta thực sự muốn chung sống cùng chị, kết quả mới được bao lâu chứ? Anh ta lại làm tổn thương chị. Chị, em thực sự không nhịn được cục tức này!”.
Đặc biệt là, cậu nghe nói ông cụ Cố vừa ngã bệnh, anh liền bắt đầu dính tai tiếng, dính xong thì ly hôn, cậu thực sự hận không thể đánh chết anh!
Người chị mà cậu luôn nâng niu trong trái tim, dựa vào đâu mà để anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác.
“Vậy người phụ nữ vừa nãy xông ra đỡ đòn cho anh ta chính là người trước đây dính tin đồn với anh ta, thiên kim tiểu thư của Tả Thị đó à? Vì cô ta mà hai người mới ly hôn đúng không? Anh ta thấy thiên kim của Tả Thị xứng với anh ta hơn, nhà họ Hứa chúng ta thất thế, không xứng với anh ta đúng không?”.
Hứa Triển Vọng càng nói càng tức, nắm đấm lại bất giác siết chặt lại.
Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên khuyên cậu thế nào, đang mải mê suy nghĩ, thì Cố Tuyết bỗng quay đầu lại nhìn Hứa Triển Vọng, mặt đầy vẻ bất bình, nói: “Không phải thế, anh Khiết Thần không phải người như vậy!”.
Hứa Triển Vọng vốn không vừa ý với Cố Khiết Thần, giờ nhìn thấy Cố Tuyết, không khống chế được mà trút giận: “Cô là người nhà họ Cố, đương nhiên phải nói đỡ cho anh họ cô rồi, Cố Khiết Thần là người như thế nào, tôi đã biết rõ từ ba năm trước! Mà sự thật cũng bày ra trước mắt rồi đấy!”.
“Anh…”.
Cố Tuyết bị mắng đến ấm ức, hai mắt đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố cãi lý: “Chính mắt tôi nhìn thấy, anh Khiết Thần và Tả Tư không hề có cử chỉ thân mật nào, tôi không nghĩ anh Khiết Thần có ý gì với Tả Tư đâu!”.
“Ha”, Hứa Triển Vọng cười khẩy: “Nếu đã như vậy, thì tại sao Cố Khiết Thần lại đòi ly hôn với chị tôi? Ông cụ cố vừa ngã bệnh, anh ta đã phớt lờ tâm nguyện của ông, lẽ nào không phải muốn chị tôi mau chóng rời khỏi vị trí của mình sao?”.
Hứa Tịnh Nhi thấy Cố Tuyết sắp khóc đến nơi, vội véo vào cánh tay Hứa Triển Vọng, trách móc: “Chị đã bảo em đừng xen vào chuyện này mà, còn nói mãi không thôi, ban nãy em đẩy Tiểu Tuyết mấy lần, giờ còn mắng người ta, xin lỗi em ấy đi!”.
Hứa Triển Vọng đương nhiên không chịu, lại quay đầu ra nhìn cửa sổ xe, không nói gì thêm nữa.
Mắt Cố Tuyết càng đỏ hơn, cô ta sụt sịt, cũng không để ý Hứa Triển Vọng có xin lỗi hay không, mà nhìn sang Hứa Tịnh Nhi, nói: “Chị… chị Tịnh Nhi, anh Khiết Thần thật sự không phải người như thế, em nghĩ anh ấy ly hôn, có lẽ là liên quan đến…”.