Đến khi hoàn hồn lại thì tay cô đã chạm vào cánh tay người kia. Người đàn ông dừng bước, ngoái đầu nhìn cô đầy khó hiểu.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, ánh mắt cô hụt hẫng.
Người đàn ông kia nhìn cô, chắc chắn không phải là người mình quen, nói: “Cô gái, có chuyện gì sao?”.
Anh ta dùng tiếng Anh tiêu chuẩn.
Hứa Tịnh Nhi bỗng tỉnh táo lại, buông tay ra, mỉm cười tỏ ý xin lỗi, cũng dùng tiếng Anh đáp lại: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người”.
Cho đến khi người kia đã đi xa, Hứa Tịnh Nhi vẫn ngẩn người ra nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta một lúc lâu, sau đó nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi xoay người rời đi.
Đối diện có một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở lề đường, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau liếc mắt, chứng kiến mọi chuyện. Cho đến khi Hứa Tịnh Nhi lên xe lái đi, anh ta mới thu hồi ánh mắt, khóe môi nở nụ cười khó hiểu.
…
Sau khi về đến chung cư, Hứa Tịnh Nhi ôm máy tính ngồi trên sô pha, chỉnh lý tư liệu phỏng vấn hôm nay.
Mắt cô thì nhìn tư liệu, nhưng bên tai lại vang lên những lời Trần tổng nói với cô, mỗi câu nói đều lởn vởn không dứt bên tai cô như âm hồn bất tán.
Tại sao cô lại kiên quyết muốn ra nước ngoài? Chính vì biết bản thân không dễ dàng buông bỏ, cần thời gian và không gian, nhưng… cho dù cách xa như vậy, dường như anh vẫn bằng mọi cách quanh quẩn bên cạnh cô.
Suy nghĩ của Hứa Tịnh Nhi bị làm rối tung, trong lòng bức bối, không thể tiếp tục làm việc. Cô bỏ máy tính ra khỏi chân, đứng dậy tìm việc khác làm để phân tán sự chú ý.
Nhưng căn phòng đã được cô quét dọn vô cùng sạch sẽ, đồ đạc cũng được sắp xếp rất ngăn nắp, ngay cả mấy chậu cây cô trồng cũng được tưới nước đầy đủ, cắt tỉa gọn gàng.
Mấy ngày nay, những việc có thể làm cô đều đã làm, bây giờ quả thực không còn việc gì để làm nữa.
Cô chỉ còn cách thay quần áo thể thao, ra ngoài tập thể dục.
Cô chạy men theo con đường nhỏ, chạy rất xa, mồ hôi như tắm. Lúc chạy quay về, trời đã rất khuya, chỗ cô ở gần ngoại ô, gió rất to, thổi thốc vào người cô.
Trở về nhà, sau khi tắm xong, cô nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Đã rất lâu cô không nằm mơ, cô ngủ mê man, mơ một giấc mơ…
Thực ra cũng không thể nói là mơ, bởi vì đều là những chuyện cô từng trải qua, có thể coi là ký ức, cô trở về hồi học đại học.
Lúc đó, cô và Cố Khiết Thần đã qua lại với nhau một thời gian, tình cảm dần ngọt ngào. Cô có một cơ hội thực tập ngoại khóa, đó là phỏng vấn một đôi vợ chồng không chịu di dời.
Lúc đó, cô thiếu một người vác máy quay, nên đã kéo Cố Khiết Thần đi theo làm việc cho cô.
Nhà ở khu vực đôi vợ chồng kia sống đã bị dỡ hết, chỉ có bọn họ là sống chết không chịu chuyển đi. Hứa Tịnh Nhi vốn dĩ còn tưởng bọn họ lòng tham không đáy, muốn đòi giá cao, nhưng phỏng vấn xong mới biết, bọn họ không phải vì tiền, mà là vì chờ… đứa con đi lạc của họ.
Con của họ đi lạc hồi còn nhỏ, bao năm nay bọn họ đập nồi bán sắt, tiêu hết sạch tiền tiết kiệm, tìm con khắp nơi. Bởi vì lúc đi lạc đứa bé đã có trí nhớ nhất định, nên bọn họ không tìm được con, liền mong đứa con có thể nhớ được nhà mà trở về.
Lúc đó, người mẹ kia kéo tay Hứa Tịnh Nhi, vừa khóc vừa nói, nếu con của bà ấy còn sống thì bây giờ đã lớn bằng Hứa Tịnh Nhi rồi.