Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Hứa Tịnh Nhi đang ăn cháo đậu đỏ, thấy Cố Khiết Thần chỉ nhìn cô ăn mà không ăn, cô bất mãn dẩu môi: “Anh cũng phải ăn một ít đi chứ”.
Không thể lúc nào cũng bắt cô giữ gìn sức khỏe, còn anh lại bỏ bê sức khỏe như vậy được. Bây giờ ông nội đang bị thế này, là lúc cần bọn họ nhất, cả anh và cô đều phải khỏe mạnh.
Cô vừa nói vừa múc một thìa cháo đậu đỏ lớn, kề vào miệng anh: “A…”
Cố Khiết Thần bất đắc dĩ mỉm cười, ngón tay gõ vào trán cô, nhưng vẫn há miệng, vịn tay cô ăn thìa cháo kia.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên, Cố Khiết Thần tiện tay cầm lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, mặt không cảm xúc ném điện thoại lên bàn, coi như không thấy.
Hứa Tịnh Nhi cầm bánh quẩy lên xé làm đôi, cắn một miếng, đưa nửa còn lại cho Cố Khiết Thần, hỏi: “Không nghe sao?”.
“Không cần phải nghe”, Cố Khiết Thần lười biếng đáp, liếc chiếc bánh quẩy cô đưa cho, anh không cầm lấy mà vịn tay cô, cắn một miếng, hưởng thụ việc được cô đút cho ăn.
Điện thoại rung một hồi thì tự tắt, nhưng rất nhanh lại rung lên tiếp.
Ánh mắt Cố Khiết Thần tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn Hứa Tịnh Nhi vẫn rất dịu dàng, nói: “Em cứ ăn đi, anh nghe điện thoại”.
“Vâng”.
Cố Khiết Thần cầm điện thoại, đứng dậy, cất bước đi tới cửa sổ, ngón tay trượt trên màn hình để bấm nút nghe, rồi kề vào tai, giọng nói trầm trầm lạnh lùng vang lên: “Chuyện gì vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi không biết bên kia nói những gì, khi cô ngước mắt nhìn về phía Cố Khiết Thần, thấy ánh mắt anh dường như càng trở nên lạnh lẽo, cả người tỏa ra sát khí.
Nhưng chỉ trong nháy mắt lại biến mất, khiến người ta tưởng rằng cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mấy phút sau, Cố Khiết Thần mới kết thúc cuộc gọi. Anh xoay người bước tới, nhưng không ngồi xuống tiếp tục ăn sáng với cô, mà nói: “Anh phải về công ty một chuyến, để anh bảo trợ lý Lâm đưa em về nghỉ ngơi. Ở đây em không cần lo, lát nữa cô Lâm sẽ tới”.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng lắc đầu: “Em đã nghỉ ngơi đủ rồi, anh cứ đi làm việc đi, chỗ ông nội em sẽ trông nom”.
“Hứa Tịnh Nhi…”, Cố Khiết Thần nhíu mày, rõ ràng là không đồng ý.
Cô lập tức giơ hai tay lên thề thốt: “Nếu em thấy mệt, em sẽ không cố chịu đựng mà về nghỉ ngơi ngay. Anh cho em ở lại thêm với ông nội, nói chuyện với ông đi. Anh cũng biết là vào lúc này mà nghe thấy người quen nói chuyện, có lẽ có thể khiến ông tỉnh dậy được”.
Giống như lúc trước khi anh gặp tai nạn bị hôn mê, cô cũng kiên trì nói chuyện với anh không bỏ ngày nào, chẳng phải cuối cùng cũng đánh thức được anh sao?
Cố Khiết Thần im lặng nhìn cô một lúc, dường như không lay chuyển được cô, đành thỏa hiệp: “Buổi sáng thôi, trưa về nghỉ ngơi”.
“Vâng vâng”.