Nói tới đây, cô ấy không khỏi bật cười: “Rõ ràng em to gan đến vậy, trời không sợ, đất không sợ, vậy mà bao năm qua đến câu ‘thích anh’ cũng không dám nói. Em bạc nhược tới mức khinh thường chính mình”.
“Thế nhưng gần đây, sau khi trải qua nhiều chuyện em cũng đã nghĩ thông rất nhiều điều. Em không muốn giấu diếm tình cảm của mình nữa, em muốn nói với anh, em thích anh tới nhường nào”.
Cô ấy vừa nói vừa đi về phía Khiết Thần.
Tất cả đám đông đều hướng về phía Tiêu Thuần. Khiết Thần đứng đó, bên cạnh là Hứa Tịnh Nhi.
Người đàn ông mà Tiêu Thuần tỏ tình đương nhiên không phải là Hứa Tịnh Nhi rồi, vậy thì… chính là Khiết Thần sao?
Tiêu Thuần thích Khiết Thần? Người anh họ của cô ấy, hơn nữa còn là chồng của bạn thân? Không thể nào mà có tình huống kích thích tới như vậy được chứ?
Khi tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào Tiêu Thuần thì cô đưa tay ra trước mặt Từ Soái, áp sát người anh, nhìn anh chăm chăm. Cô mím môi: “Từ Soái, em thích anh, anh có đồng ý làm bạn trai của em không?”
Sự thay đổi đột ngột khiến đám đông nín thở. Rốt cuộc là chuyện cổ tích gì thế này?
Đừng nói là người khác ngạc nhiên mà đến ngay cả Từ Soái cũng vậy. Anh ta vô thức há hốc miệng. Hai tay Tiêu Thuần đặt lên người anh, bặm chặt, cảm giác như từng thớ thịt đều nổi cả lên.
Cô áp sát mặt vào anh ta. Ghé tai anh ta nói thầm: “Món quà mà hôm nay em muốn chính là thứ này”.
Cô gái nhanh chóng nhón chân, hôn lên môi Từ Soái.
Từ Soái cảm thấy đầu óc trống rỗng. Mặc dù Tiêu Thuần trước giờ làm chuyện gì cũng tùy hứng nhưng đối với chuyện tình cảm thì luôn một lòng một dạ, luôn cố chấp vì người mình yêu. Nếu không cô ấy đã không luôn dành tình cảm cho một người bao nhiêu năm qua như vậy. Dù người đó không mang tới cho cô ấy chút hi vọng nào.
Vừa rồi, nghe thấy lời tỏ tình của cô, anh ta cảm thấy không dám tin. Đây chẳng phải là cô cố tình khiến anh khó xử sao. Tự dưng anh ta lại trở thành đối tượng tỏ tình của Tiêu Thuần…
Nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại. Tiêu Thuần có ý của cô ấy cả.