Tiêu Thuần mới nâng tách café định uống. Cũng không biết có phải là do câu hỏi của Hứa Tịnh Nhi hay do điều gì mà cô ấy bỗng run tay. Café hơi tràn ra ngoài, rớt xuống mặt bàn.
Thế nhưng cô ấy nhanh chóng đặt ly lên miệng, cúi xuống uống như che giấu điều gì đó.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy hết phản ứng của cô ấy. Cô chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Tiêu Thuần nuốt ngụm càfe đắng chát, đan những ngón tay vào nhau, đôi mắt ánh lên nhiều tâm trạng. Có lẽ tầm chục giây sau đó, cô ấy mới lên tiếng đáp lại: “Hứa Tịnh Nhi, sao cậu đột nhiên lại hỏi chuyện này”.
Hứa Tịnh Nhi thản nhiên cầm lý café lên, cười nói: “Mình quan tâm tới cậu thôi mà”
Cô gãi khẽ gõ tay xuống bàn, bổ sung thêm một câu: “Thuần Thuần, sau khi trải qua chuyện này, mình hi vọng chúng ta có thể thẳng thắng với nhau, không giấu đối phương điều gì cả để tránh hiểu lầm”.
Tiêu Thuần nhìn xuống: “Đây chính là câu hỏi mà khi nãy ở trước đồn cảnh sát, cậu muốn mình trả lời đúng không?”
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Đúng vậy. Mình cũng không giấu gì cậu. Mình muốn biết đáp án của cậu”.
Vừa nãy Hứa Tịnh Nhi đột nhiên nhắc tới Khiết Thần lúc trong xe khiến cô gái còn chưa dám khẳng định điều gì. Giờ thì cô ấy có thể chắc chắn được rồi.
Cô gái nhớ lại lần gặp cuối cùng của mình và Vân Nhu. Vân Nhu tát cô ấy một cái, còn nói những lời như thế. Hóa ra….là vì thế này.Cố tổng lại phát điên rồi
Cô ấy biết những năm qua Vân Nhu không chỉ bắt mình trông chừng Khiết Thần mà cô ta còn làm những chuyện khác nữa để từ đó biết được thông tin về anh. Mặc dù Tiêu Thuần không biết rõ cô ta đã làm gì nhưng lần này có lẽ là đòn cuối cùng tung ra dành cho Hứa Tịnh Nhi rồi.
Đã nói là nói thật rồi.
Tiêu Thuần nhắm mắt, hai tay siết chặt. Sau đó cô gái mở mắt ra, nhìn thẳng Hứa Tịnh Nhi: “Có, mình luôn thích một người!’
“Là yêu thầm sao?”
“Đúng vậy!”
Hứa Tịnh Nhi không cảm thấy ngạc nhiên. Tất cả đều nằm trong dự liệu của cô. Cô trầm giọng: “Giờ còn thích không?”
“Còn”, Tiêu Thuần trả lời dứt khoát.
“Vậy thì…”