Lời cô nói khiến Tiêu Thuần nhíu mày cực kỳ nhẹ.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy hết biểu cảm của Tiêu Thuần, biết ý nghĩ trong lòng cô ấy, khẽ gõ ngón tay lên bàn, thẳng thắn chỉ ra: “Có phải cậu rất tò mò, sao mình lại nghi ngờ tới cao da lừa yến sào không?”.
Tiêu Thuần mím môi, không lên tiếng.
Hứa Tịnh Nhi không lòng vòng với cô ấy, nói tiếp: “Vân Nhu gọi cho mình, nói rằng có lòng tốt nhắc nhở mình, cậu từng làm những chuyện xấu xa với mình. Trên thực tế, cô ta muốn lấy đó làm mình nghĩ rằng cậu có động cơ gây án, thuận tiện xác thực tội danh của cậu”.
“Thuần Thuần, nếu cậu thật sự ra tay với mình thì mình không có gì để nói. Nhưng sự thực là cậu không có ý muốn làm hại mình, đúng không?”.
Ánh mắt cô dán chặt vào mặt Tiêu Thuần, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô ấy.
“Ha”.
Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cô, Tiêu Thuần nhếch môi cười, giọng nói chứa sự kiêu ngạo ngày thường của cô ấy: “Tôi chỉ không muốn dùng những thủ đoạn hèn hạ đó mà thôi. Tặng cô cao da lừa yến sào chỉ là hình thức duy trì tình bạn, tiện cho hành động sau này của tôi”.
Nói đến đây, cô ấy dừng lại, cuối cùng cũng nhìn vào Hứa Tịnh Nhi: “Không phải lần này tôi đã lợi dụng lòng tin của cô thành công đấy sao? Chỉ tiếc là kế hoạch thất bại mà thôi”.
“Con người tôi cược thua thì chịu, thua là thua, tôi sẽ không tìm cớ cho mình, cho nên tôi sẽ chấp nhận sự chế tài của pháp luật”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Phải, mình biết tính cách của cậu là vậy. Nếu hôm nay cậu thật sự làm những chuyện đó, dù chúng ta có giao tình thế nào, mình cũng sẽ bắt cậu chịu trừng phạt. Nhưng cậu không làm những chuyện đó, mình cũng không thể ngồi yên mặc kệ cậu, để cậu nhận tội thay, còn hung thủ thật sự thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô chậm rãi di chuyển từ trên mặt Tiêu Thuần xuống cần cổ thon mảnh của cô ấy, trên cổ đeo sợi dây chuyền tinh tế quen thuộc, môi cô chậm rãi khẽ cong lên.