Cửa kính xe dần hạ xuống, vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: “Lên xe!”.
Hứa Tịnh Nhi chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ. Cô còn chưa kịp thắt dây an toàn, Cố Khiết Thần đã nhấn ga, chiếc xe phóng đi như bay.
Anh chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt đẹp trai đầy lạnh lùng, đôi môi mím chặt, toàn thân tỏa ra cảm giác đè nén mãnh liệt, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Xe chạy càng ngày càng nhanh, rung lắc dữ dội, bàn tay Hứa Tịnh Nhi bất giác siết chặt dây an toàn, sắc mặt hơi tái.
Cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng chiếc xe cũng phanh gấp, dừng lại.
Hứa Tịnh Nhi ôm trái tim đang đập thình thịch của mình, sau khi lấy lại được hơi thở bình thường, cô mới phát hiện Cố Khiết Thần đã lái xe đến bờ biển.
Lúc này bờ biển không có người, ngay cả sóng biển cũng tĩnh lặng.
Cố Khiết Thần không nói gì, Hứa Tịnh Nhi cũng không lên tiếng, trong khoang xe chật hẹp, không khí như đông đặc, đến mức Hứa Tịnh Nhi cũng cảm thấy hơi khó thở.
May mắn là hình như Cố Khiết Thần không có kiên nhẫn ở bên cô, anh lên tiếng trước: “Cô muốn cưới tôi sao?”.
Giọng nói không chút nhiệt độ của anh vang lên, đầu ngón tay của Hứa Tịnh Nhi khẽ run rẩy. Thực ra cô đã đoán được lý do anh tìm gặp cô, mà đây là chuyện cô không thể trốn tránh.
Cô cụp mắt xuống, im lặng mấy giây rồi gật đầu: “Phải”.
“Hừ”.
Cố Khiết Thần đập tay vào vô lăng, anh quay đầu sang nhìn Hứa Tịnh Nhi, trong ánh mắt âm u lạnh lùng dường như đang ẩn chứa cảm xúc nào đó, giọng nói ngày càng lạnh nhạt: “Cô muốn cưới tôi sao?”.
Anh lặp lại câu hỏi.
Hứa Tịnh Nhi biết trước giờ anh là người không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt, lúc anh bình tĩnh không có nghĩa là anh đang thực sự bình tĩnh, mà thường là sự yên ả trước khi giông bão ập tới.
Hai tay cô dần siết chặt, đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!