“Trừ khi cậu vẫn không vượt qua được chuyện của ba năm trước”, dứt lời, chút cảm tính trong mắt Từ Soái biến mất, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
Ba năm trước…
Cố Khiết Thần nhếch khóe môi, vẻ mặt chán chường. Anh dựa vào lưng ghế, cười đẩy mỉa mai, đáy mắt đầy vẻ thê lương.
Tuy đã lâu như vậy rồi, nhưng đó vẫn là cấm kị lớn nhất của anh.
Từ Soái gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Lấn cấn cũng là bình thường, năm đó anh đã cho Hứa Tịnh Nhi ba cơ hội, nhưng… cô ta khiến anh thất vọng hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng chắc là tuyệt vọng chứ gì”.
Chuyện năm đó, anh ta chỉ là người ngoài cuộc mà cũng không thể tha thứ cho Hứa Tịnh Nhi, càng đừng nói đến người trong cuộc như Cố Khiết Thần.
Phải biết rằng, bố mẹ Cố Khiết Thần qua đời lúc còn trẻ, chính là vì tên tài xế cùng Cố Khiết Thần lớn lên đã lợi dụng sự tin tưởng của anh, lên kế hoạch gây ra vụ tai nạn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến tính tình anh thay đổi sau khi bố mẹ qua đời. Bởi vì anh cho rằng, chính mình đã hại chết bố mẹ.
Một người từng trải phong ba bão táp như ông cụ Cố mà còn không chịu nổi cú sốc này, huống hồ khi đó Cố Khiết Thần mới 10 tuổi.
Anh ta không biết Cố Khiết Thần đã vượt qua quá khứ đau thương như vậy kiểu gì. Anh ta chỉ nhớ, từ khoảnh khắc Cố Khiết Thần nhìn thấy bố mẹ mình nằm trên giường bệnh, bị bác sĩ phủ khăn trắng, anh ta không còn thấy anh cười nữa.
Anh ta nghĩ, nếu không phải còn có ông cụ Cố, nếu không phải ông cụ Cố đã già, tóc đã bạc trắng, cần Cố Khiết Thần chăm sóc, có lẽ anh đã tinh thần suy sụp, khiến mình sa ngã rồi.
Hơn nữa, khoảng thời gian đó ông cụ Cố ngã bệnh, các chi họ của Cố Thị không ngừng giở trò, muốn nhân cơ hội chèn ép hai ông cháu anh, cướp đi tập đoàn Cố Thị. Dù sao ông cụ Cố đang bệnh tật, Cố Khiết Thần lại còn nhỏ như vậy, bọn họ muốn một đòn hạ gục, đuổi cùng giết tận hai ông cháu để ngừa hậu họa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!