Thiên Thanh đi lên phòng liền nằm ngay xuống chiếc giường king size, hôm nay không biết vì con hành hay là ba nó hành làm cô kiệt sức. Đang trong cơn mê mang cảm nhận có vòng tay ấm áp quen thuộc ôm mình, từ từ mở mắt ra thấy gương mặt phóng đại của Hoàng Thiên cô không nói gì chỉ nhẹ nhàng lách ra rồi đi xuống nhà.
Thiên Thanh vẫn nói chuyện vui vẻ với mọi người trong nhà, khi anh xuống cô cũng như vậy chỉ là ít nói chuyện với anh. Khi Hoàng Thiên hỏi thì cô chỉ ậm ừ cho có.
– ***Bà xã em nói gì với anh đi***
– ***Anh muốn nói gì***
– ***Anh***…..
– ***Lên phòng nói***
– ***Được***
Ở trên phòng lúc này không khí vô cùng căng thẳng, Hoàng Thiên lên tiếng
– ***Em thắc mắc gì cứ hỏi, anh sẽ thành thật trả lời, đừng giữ một mình***
– ***Không có gì để hỏi, mà hỏi thì chắc anh trả lời thật lòng à***
– ***Trước giờ anh chưa giấu em điều gì***
– ***Anh giấu thì anh lại ngu để cho người khác biết***??
– ***Em***….
– ***Sao***?
– ***Người ta có thể tin nhau mà không yêu nhau nhưng không thể yêu nhau mà lại không tin tưởng được. Em làm như vậy là không tin anh đúng chứ***?
– ……..
– ***Chúng ta quá nóng vội rồi, anh nghĩ cần thêm thời gian để***……
– ***Anh nói đúng, em không tin anh nên không thể yêu nữa. Bây giờ chia tay đi, càng ngày chúng ta càng xa cách nhau vì những trận cãi vã rồi. Chia tay cũng tốt để cả hai được thoải mái***
– ***Ý anh không phải vậy, chúng ta cùng nhau thay đổi để gắn kết nhau hơn. Món đồ bị hư thì chúng ta sẽ sửa chứ không bỏ mà đúng không***
– ***Sửa rồi nó sẽ còn dấu vết và khi quay lại thì cũng không như lúc đầu được***
Hoàng Thiên bàng hoàng khi nghe Thiên Thanh nói câu chia tay, hai người đã là vợ chồng hợp pháp về mặt pháp luật và cũng có con rồi, bây giờ cô muốn chia tay là chia à, đâu dễ như vậy
– ***Chúng ta cùng nhau sửa, để sau này nhìn lại đó sẽ là những kỉ niệm đẹp để chúng ta nhớ rằng có như thế nào cũng quay về với nhau***.
– ***Hai đứa xuống ăn cơm đi( bác quản gia nói***)
– ***Vâng ạ ( Hoàng Thiên***)
Cả hai cùng xuống nhà, Hoàng Thiên kéo ghế cho Thiên Thanh ngồi cạnh anh nhưng cô lại ngồi cuối bàn, cách khá xa Hoàng Thiên.
– ***Con sao vậy, ngồi lên đây đi chứ dưới đó sao ăn được ( ông nội***)
– ***Dạ không sao ạ***
– ***Còn ngồi đó, mau lấy đồ ăn cho con bé ( mẹ anh***)
– ***Vâng ạ***
Hoàng Thiên lấy đồ ăn cho cô, muốn cô hết giận nên anh chọn những món cô thích. Thiên Thanh miễn cưỡng múc chén cháo cá lên ăn, đó là món cô thích nhất nhưng nay lại không ăn được, đưa đến mũi thì lập tức bỏ xuống chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, cảm giác nhợn nhợn trên cổ nhưng không ói ra được làm cô rất khó chịu. Mãi mới ra ngoài thấy anh đứng chờ với tâm trạng lo lắng mà mọi người cũng không khá hơn là bao.
– ***Em có sao không, anh đưa em đi khám nha***
– ***Không cần***
– ***Con bé bắt đầu nghén rồi, con đưa lên phòng đi rồi mẹ pha sữa mang lên cho***
– ***Vâng ạ***
Hoàng Thiên bế cô lên phòng, thấp thỏm hỏi han nhưng cô không nói gì hết, nếu cô cứ như vậy thì chắc sớm muộn cũng trầm cảm thôi
– ***Em thấy khó chịu chỗ nào nói anh nghe đi***
– ***Không sao, anh xuống nhà ăn tiếp đi ngủ một lát sẽ đỡ***
– ***Anh ngủ với em***
Không nói nhiều Hoàng Thiên kéo cô vào lòng, mới đầu còn vùng vẫy nhưng trên đỉnh đầu mình phát ra giọng trầm ấm của anh cô lại không nhúc nhích nữa.
– ***Cô gái lúc sáng em thấy là chị gái của Jame, anh có hỏi chị ấy một số kinh nghiệm chăm vợ bầu thôi chứ không có gì cả. Em tin anh không***??
Thiên Thanh nghe Hoàng Thiên nói thật sự rất ghét bản thân mình, sao cô lại hồ đồ hết lần này tới lần khác gây chuyện với anh. May là Hoàng Thiên thật sự yêu cô chứ như người khác thì đã đuổi đi từ lâu rồi.
Không thấy vợ mình nói gì anh tưởng cô còn giận nhưng lại nghe tiếng thút thít phát ra, thấy cô đang khóc
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!