Sáng sớm cả hai đang còn ôm nhau ngủ thì tiếng chuông điện thoại của Thiên Thanh reo lên, là Hạ Nhi gọi cho cô
– ***Chị đây, em gọi có gì không***??
– ***Chị chưa dậy sao***??
– ***Ừm***
– ***Chỉ là hôm nay em đi chọn áo cưới nên định rủ chị đi, chị đi với em nhé***
– ***Ok, được thôi mà khi nào đi thế***
– ***Dạ tầm trưa trưa á chị, em qua công ty đón chị đi chung luôn nhé***
– ***Ok em***
– ***Bye chị***
Kết thúc cuộc điện thoại, nhìn đồng hồ gần 6 giờ sáng, cũng còn hơi sớm nên định xuống bếp nấu đồ ăn cho anh yêu mình nhưng khổ nỗi ôm chặt quá cô không thoát ra được, đã vậy lại còn dán mặt vào ngực cô dụi dụi nữa. Hết cách nên chắc phải nhờ bác quản gia nấu hộ.
Gần 7 giờ thì cô bắt đầu công cuộc đánh thức tên heo lười này nhưng mãi không được nên cô bắt đầu cọc
– ***Dậy, dậy mau lên còn đi làm nữa***
– ***Ưm.. cho anh ngủ 5p nữa thôi***
– ***Anh ngủ đi em không nói nữa***
Thiên Thanh định đứng dậy bỏ đi thì nghe tiếng cà khịa từ ai đó
– ***Bà bầu của anh, đang mang thai vui vẻ không quạu nha***
– ***Anh hôm nay còn nói em là bà?? Được thôi, hôm nay bà bầu đây cấm anh đụng vào người***
– ***Ấy.. anh đùa thôi bà bầu đừng để ý***
– ***Anh cút đi ngay cho tôi***
– ***Đây là nhà anh mà***
– ***Được thôi, gan anh ngày càng to rồi đấy, tôi về nhà tôi không thèm ở đây nữa***
Tên này hôm nay bị ngáo rồi, giám chọc tức bà đây thì anh khó sống. Bỏ đi vào nhà tắm để chuẩn bị đi làm, Hoàng Thiên nhanh chân đi theo, trong đó trơn trượt lỡ ngã thì khổ.
Trong đây không khí xuống âm độ vì khí lạnh của cô tỏa ra, làm Hoàng Thiên rùng mình
– ***Anh xin lỗi mà, chỉ muốn làm tâm trạng em vui hơn thôi***
– ……
– ***Em nói gì đi chứ***
– ………
Cả hai đánh răng rửa mặt xong thì Thiên Thanh chen ra trước, đi đến tủ đồ chọn quần áo định lấy bộ vest đen để mặc nhưng thấy tên kia cũng cầm vest đen thì đợi anh vào thay đồ cô chọn bộ vest màu be qua phòng khác thay
Quay về phòng thì thấy anh đứng ngay cửa, cô lách người lướt qua đi vào phòng lấy túi xách rồi định bước ra
– ***Em sao vậy***
– …….
– ***Sao không nói gì***
– ***Đây đâu phải nhà tôi mà tôi có quyền gì để lên tiếng***
– ***Chuyện bé tí em cũng giận là sao, anh đã nói anh đùa rồi mà***
– ***Tôi vậy đó anh không chịu thì thôi***
Phụ nữ mang thai tính khí thay đổi thất thường mà anh cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ nên sao mà có kinh nghiệm được cơ chứ, lại làm cô giận rồi. Chạy theo cô xuống nhà, tưởng cô sẽ vào bàn ăn sáng nhưng không thấy cô trong bếp, chạy vội ra ngoài nhìn ngó ngoài sân thấy Thiên Thanh đang ngồi trên xích đu quay lưng lại với anh nên không biết cô đang khóc, anh lên lại phòng thay bộ vest đen ra, chọn màu be để mặc cặp với cô rồi bước xuống
– ***Em vào nhà ăn sáng đi rồi chúng ta đi làm***
– ***Anh cứ đi trước đi, không cần chờ đâu***
Cố gắng điều chỉnh giọng nói không cho anh biết mình đang khóc nên anh không nhận ra, cứ nghĩ cô chỉ giả vờ giận như lần vừa rồi nên anh không nói gì, đi vào ăn sáng.
Ăn xong đi ra kêu cô vào ăn thì không thấy cô đâu, anh cũng lên xe đi làm. Thiên Thanh hẹn Hạ Nhi đưa bảo bảo đi học rồi đến tiệm áo cưới luôn. Cô đi bộ ra ngoài đường chính chờ Hạ Nhi, Hoàng Thiên đang đi ra thì thấy cô đi bộ, định xuống đón cô thì thấy xe Hạ Nhi đến nên anh không xuống, cô đi với Hạ Nhi thì cũng yên tâm rồi.
Trên đường đến công ty Hoàng Thiên chợt nhớ ra hôm nay sẽ đến cục dân chính để đăng kí kết hôn, gọi cho cô mãi cô mới bắt máy
– ***Alo***
– ***Em đang ở đâu***
– ***Anh không cần quan tâm đâu, hôm nay tôi xin nghỉ***
Không đợi anh nói gì cô đã trực tiếp cúp máy