Lãnh Vân suy nghĩ thế xong thì đưa tấm ảnh lại cho Tiểu Mộc. Lúc cô bé đang lúi húi cất ảnh thì Nhan Thiên Uyển cũng trở về.
Cô nói: ” Con cất gì đó Tiểu Mộc? “
” Dạ không có gì đâu tỷ tỷ “
Nói xong Tiểu Mộc lại nói tiếp: ” Tỷ tỷ mua gì cho Tiểu Mộc vậy? “
” À mẹ mua cháo gà con thích nhất đây! “
” Oa mẹ thật tốt!
Cô búng lên mũi Tiểu Mộc rồi nói: ” Con bé dẻo miệng này “
Sau đó Nhan Thiên Uyển múc cháo cho Tiểu Mộc vừa quay sang nói với Lãnh Vân: ” Cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện giờ con gái tôi cũng không nữa sao rồi. Lãnh Tổng cũng nên trở về với công việc của mình! “
” Em…. ” Thấy cô gọi như thế thì anh tức giận lắm nhưng có Tiểu Mộc ở đây anh không muốn lớn tiếng sau đó nói: ” Anh trở về trước, sáng mai anh sẽ đến đón em và Tiểu Mộc về! “
” Không cần đâu tôi có thể gọi cho chồng của tôi. “
” Cứ vậy đi. Mai anh sẽ tới “
Nói rồi anh quay lưng đi ra xe chạy thẳng về công ty. Vừa bước vào phòng anh cũng gọi Chu Tuấn vào.
Sau khi Chu Tuấn bước vào anh nói: ” Điều tra cho tôi tài liệu công việc của Quách Thị trong những tháng tiếp theo “
” Được, nhưng phải mất một tuần tôi cần người trợ giúp bên đó! “
” Được, càng nhanh càng tốt! “
[……]
Sau khi Lãnh Vân đi Nhan Thiên Uyển hỏi Tiểu Mộc: ” Lúc mẹ đi con với chú Lãnh nói chuyện gì vậy? “
” À cũng không có gì chỉ là chú Lãnh có hỏi về ba ba của con thôi “
” Vậy con nói sao? ” Cô gấp gáp hỏi sợ con bé sẽ đưa tấm ảnh cho anh xem.
” Con chỉ nói ba ba rất đẹp trai còn rất tốt! Chú Lãnh hỏi con có ảnh của ba ba không thì con nói không có ảnh của ba ba đều do tỷ tỷ giữ “
” À vậy được rồi Tiểu Mộc ngủ đi sáng mai chúng ta có thể về nhà ” Cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe Tiểu Mộc thế nhưng thực ra Lãnh Vân – anh biết cả rồi.
[……]
Sáng hôm sau anh đến rất sớm giúp Nhan Thiên Uyển thanh toán viện phí và xách đồ ra xe. Cô nhất quyết không chịu đi nhưng Tiểu Mộc nũng nịu: ” Chúng ta đi với chú Lãnh đi mà tỷ tỷ “
Cuối cùng siêu lòng mà đi cùng Tiểu Mộc ngồi bên cạnh ghế lái cô ngồi đằng sau.
Nhan Phong anh trai cô cũng lái xe đến đón ba mẹ Nhan về vì thế Lãnh Vân đi theo họ về nhà họ Nhan. Về đến nhà cô, anh thấy một người đàn ông ôm một bó hoa hồng đỏ rực đứng trước cửa.
Cô xuống xe dắt Tiểu Mộc vào người đàn ông thấy thì gọi cô bằng tiếng Anh một cách dịu dàng: ” Anna “
” Hi, Nick ” Cô cười tươi nhận lấy bó hoa Nick đưa rồi ôm lấy người đàn ông.
” Lâu rồi không gặp lại cô, cô đã xinh hơn rồi ” Người đàn ông nói bằng tiếng Trung nhưng lời nói ra không được tự nhiên lắm.
” Quá khen rồi! “
Lúc này Nick mới thấy ba mẹ Nhan mới hỏi cô: ” Anna họ là ba mẹ cô, còn có? “
” Phải, còn có anh trai tôi! “
” Chào hai bác, chào cậu! ” Nick tươi cười chào.
Lúc này ba mẹ Nhan nói: ” Cậu này là….? “
” Là đàn anh khoá trêи khi con đi du học ở Mỹ “
” À “
Ba mẹ Nhan nói: ” Vậy cùng vào nhà ngồi “
” À không cần đâu cháu đến thăm Anna rồi có việc phải đi luôn “
” À không cần đâu cháu đến thăm Anna rồi có việc phải đi rồi ạ! “
” Tiếc thật vậy có dịp mong gặp lại cậu! ” Ba mẹ Nhan nói.
” Rất vui nếu có dịp gặp lại hai bác. Cháu đi luôn đây! “
Nick bước đi mà không để ý có một ánh mắt như muốn giết người đang dõi theo anh.
Sau khi Nick đi Nhan Phong và ba mẹ Nhan cũng bước vào nhà.
Lãnh Vân xuống xe xách hành lý vào nhà cho Nhan Thiên Uyển. Cô thấy anh bước đến cửa thì nói: ” Đưa cho tôi anh mau về đi! “
” Em nên tránh xa anh ta ra! ” Khi anh nói giọng nhắc nhở nhưng thực chất là bắt ép. Khi anh ngước mặt lên nhìn còn đen hơn cả than.
Cô cố nhịn cười nghiêm túc nói: ” Đó là việc của tôi can hệ gì đến anh? “
” Em nói xem có can hệ không? “
” Đương nhiên có nhưng người can hệ không phải tôi mà là cô vợ bé nhỏ của anh đó ” Cô cầm hành lý đi nhanh vào nhà. Tiểu Mộc thấy vậy cũng chạy theo nhưng cũng vẫy tay với Lãnh Vân nói: ” Tạm biệt chú Lãnh “
Lãnh Vân cũng vậy tay lại nói: ” Tạm biệt cháu! “
Tiểu Mộc vừa chạy vào nhà thì anh lẩm bẩm nói: ” Em được lắm để xem anh thu phục em thế nào! “
Nói rồi anh quay đi bước vào xe đến cửa hàng bán đồ cho con gái.
Anh đến đó có biết bao nhiêu là đồ, thứ gì anh cũng lấy nào là: búp bê, váy công chúa, giày thủy tinh, vương miện….
Anh đặt dịch vụ chuyển đến tận nhà anh về nhà lấy một căn phòng để làm phòng cho Tiểu Mộc. Sắp tất cả mọi thứ anh mua vào đó anh muốn bù đắp tất cả cho con gái anh. Anh không muốn nó thua kém ai cả.
Còn về phần Uyển Nhi của anh, anh sẽ không thay đổi gì cả có lẽ đó mới là điều cô ấy muốn, cũng chứng minh anh chưa bao giờ muốn đem cô gái nào thay thế cô trong lòng anh cả.
[……]
Sau khi đưa Tiểu Mộc về nhà cô cũng thay quần áo đến công ty. Vừa đến công ty đã bị gọi vào phòng Nhan Phong. Vừa vào phòng anh cô hỏi: ” Hợp đồng với bên Lãnh Thị thế nào rồi? “
” Vẫn chưa xong! “
” Vậy em đi đàm phán một lần nữa xem sao? “
” Em… “
” Em…. Em cái gì? Em không đi thì ai đi? Dù sao cũng gặp người ta một lần rồi sẽ dễ nói chuyện hơn “
” Được “
” Nhưng cả đêm hôm đó em ở đâu? “
” Em đến nhà bạn chơi rồi ngủ lại ở đó! “
” Vậy sao? Sao anh lại thấy không phải nhỉ? “
” Thật mà anh ” Cô nũng nịu ôm cánh tay Nhan Phong.
” Em cũng không nhìn mấy vết xanh đỏ ở trêи cổ em kìa! Mau nói cho anh biết! “
Cô giật thót mình rõ ràng đã bôi kem che khuyết điểm rồi mà vẫn thấy sao? Cô đành nói thật: ” Bạn trai năm đó của em tìm lại em rồi! “
” Anh ta đến bây giờ mới tìm em còn có mặt mũi đến gặp em? “
” Dù sao năm đó cũng là em bỏ đi trước vả lại anh ấy cũng giải thích với em rồi! “
” Em thấy được bao nhiêu phần trăm đáng tin? Nếu anh ta thật lòng yêu em tại sao đến bây giờ mới tìm em? “
” Dù sao em cũng đi du học 3 năm mãi đến năm Tiểu Mộc 4 tuổi mới trở về bây giờ anh ấy mới tìm thấy cũng đã rất nhanh rồi! “
” Em còn bênh vực anh ta? “