“Được rồi, đừng khóc nữa, anh chị sẽ lo cho em."
Sau đó Cố Tư Bạch lập tức gọi điện cho người sắp xếp giấy tờ, thủ tục. Còn Quân Dao giúp Từ Mạn Nhu chuẩn bị đồ đạc.
“Đây là chiếc điện thoại mới chị đã lưu số của chị và anh Tư Bạch, nếu có chuyện gì em gọi cho anh chị ngay. Qua bên đó nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt, biết chưa?”
"Dạ."
Mọi việc vô cùng gấp gáp, ngay trong đêm hôm đó, Từ Mạn Nhu đã ngồi chuyên cơ rời khỏi nơi này dưới một thân phận khác. Cô vội vàng bỏ trốn chỉ vì sợ còn ở lại sẽ không có cơ hội thoát khỏi tên ác ma đó.
Bây giờ là lúc hắn nghĩ cô mất trí nhớ nên sẽ không đề phòng, đợi khi hắn biết được cô đã ở nơi mới, có Cố Tư Bạch che chắn, nhất định hắn không truy ra được dấu vết. Chỉ có
như thế cô mới có thể có một cuộc sống mới, yên ốn hơn.
Phía bên này, sau khi vệ sĩ mua đồ trở về, không thấy Từ Mạn Nhu đầu thì vô cùng lo lắng, vội vàng gọi điện báo cho Hoắc Thiên Phong, hắn lập tức sai người dù có phải đào tung Giang Thành cũng phải tìm thấy cô cho bằng được.
Nhưng tìm suốt một đêm vẫn không chút dấu vết. Hắn vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ hắn nhìn. nhầm, suốt một tuần qua cô ngoan ngoãn ở bên chăm sóc hắn chỉ là vì muốn tìm thời cơ bỏ trốn thôi sao?
Trái tim Hoắc Thiên Phong đau hơn cả bị một dao kia đâm vào. Hắn điên cuồng lái xe đến Dao Uyển.
Mới sáng sớm, vệ sĩ canh gác bên ngoài kinh ngạc khi thấy một dàn xe chạy thẳng về phía Dao Uyển, khí thế vô cùng áp bức.
“Báo động!”
Vệ sĩ lập tức nhấn chuông báo động. Cố Tư Bạch và Quân Dao cũng đã tỉnh dậy từ sớm, cả hai đều biết nếu không tìm thấy Từ Mạn Nhu, Hoắc Thiên Phong nhất định sẽ không bỏ qua, sẽ tìm đến đây.
“Mời Hoắc tổng vào.” Cố Tư Bạch ra lệnh cho vệ sĩ.
Hoắc Thiên Phong cả người u ám đi vào phòng
khách, hắn nhìn quanh, mong chờ thấy bóng dáng Từ Mạn Nhu.
“Hoắc tổng hôm nay rảnh rỗi ghé thăm, không biết có chuyện gì?” Cố Tự Bạch vừa đẩy chén trà về phía hắn, vừa ung dung nói.
Hai mắt Hoắc Thiên Phong giăng đầy tơ máu, có lẽ cả đêm qua không ngủ. “Mạn Nhu đầu, tôi muốn gặp cô ấy”
Quân Dao biết nói dối cũng chẳng ích gì, cô bình tĩnh lên tiếng, “Hoắc tổng, cô ấy đã nhớ ra tất cả rồi.”
“Ầm!”
Câu nói này như quả bom khiến tâm trí Hoắc Thiên Phong bùng nổ, bàn tay hắn mất khống chế mà run rẩy. Quân Dao tiếp tục lên tiếng. “Nếu anh thực sự yêu Mạn Nhu thì hãy để cô ấy yên. Cô ấy chỉ là cô gái mười chín tuổi, không chịu nổi sự đùa bỡn cùng giam cầm của anh.”
Hoắc Thiên Phong cúi đầu, im lặng không nói
“Những cô gái xung quanh anh không thiếu, nhưng tổn thương trong lòng Mạn Nhu không thể ngày một ngày hai mà chữa lành. Tôi cũng rất đau lòng khi nhìn thấy Mạn Nhu như thế. Hoắc tổng, anh sẽ không bức ép Mạn Nhu đến tuyệt lộ, khiến cô ấy phải tự sát thêm lần nữa chứ?”
Những lời này trực tiếp đánh vào trái tim.
Hoắc Thiên Phong, lông mày hắn nhíu chặt vì đau đớn. Hắn ngồi im như tượng gỗ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu, vẻ mặt u ám và mỏi mệt.
“Cảm ơn, xin hãy chăm sóc cô ấy chu đáo.Tôi sẽ chờ cô ấy tha thứ cho tôi!”.