Nhìn ánh mắt tràn đầy cảnh giác của Từ Mạn Nhu, Hoắc Thiên Phong cong khóe môi cười nhẹ.
“Không cần phải căng thẳng như vậy, chỉ cần em ngoan ngoãn làm bạn gái của tôi như lời em đã hứa là được.”
“Bạn gái...”Từ Mạn Nhu mỉm cười, “Được thôi!”.
“Em đồng ý?” Hoắc Thiên Phong có chút bất ngờ, không ngờ cô nhóc lại dễ chinh phục như thế, “Có phải vì tôi đẹp trai lại thâm tình nên em mới đồng ý nhanh như vậy?”
Từ Mạn Nhu trợn mắt, đẹp trai? Thâm tình? Mấy từ này tên điên này cũng xứng dùng sao? Hắn ta chính là một tên điên, ừm, thì đúng là đẹp trai thật, nhưng thâm tình gì chứ, chẳng qua là bị điện mà thôi.
“Lại đây” Hoắc Thiên Phong vẫy vẫy tay ra hiệu cho Từ Mạn Nhu lại gần.
Cô đi đến bên cạnh hắn, nhìn từ trên cao xuống, nói.
“Bây giờ anh đã là bạn trai của tôi rồi, tôi đã thực hiện lời hứa với anh, phiền anh xác nhận cho
tôi.”
Sao giống như đang bàn chuyện làm ăn vậy? Cố điều Hoắc Thiên Phong cũng rất phối hợp, gật đầu xác nhận cho cô. Thấy thế, hai mắt Từ Mạn Nhu sáng lên.
“Tôi không thích có bạn trai là con ma bệnh ốm yếu nằm trên giường, vì vậy chúng ta chia tay đi, đừng làm phiền tôi nữa!”
Hoắc Thiên Phong kinh ngạc đến 4 khẩu. Hắn vậy mà lại bị một cô nhóc miệng còn hơi sữa đùa bỡn. Nhưng hắn là ai kia chứ?
“Tôi không đồng ý!” Hắn bình thản nhả ra từng chữ.
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, đến ly hôn còn có thể đơn phương ly hôn, thì tôi sẽ đơn phương chia tay anh”
“Em muốn kết hôn?” Hoắc Thiên Phong nheo nheo mắt, “Tôi đồng ý! Không ngờ em yêu tôi đến thế, lại còn chủ động cầu hôn nữa, thật khiến tôi xúc động!”
Từ Mạn Nhu tức đến giậm chân, tên này có vấn đề về nghe hiểu hay sao, tại sao lại lái câu chuyện sang hướng hoàn toàn khác rồi?
“Đừng có nói hươu nói vượn, tôi đã nói rồi, chúng ta chia tay?