Từ Mạn Nhu đứng bên kia xe, hai tay bám vào xe cho khỏi ngã, thò đầu ra nhìn, thấy Tiểu Hoa quá ngầu thì lập tức vỗ tay.
“Tuyệt quá!”
Mà cô ấy quên mất mình đang bám vào xe cho đỡ ngã, nên vừa vỗ tay xong thì thấy cả người ngã nhào xuống đất, lại phải khốn khổ chống tay đứng dậy.
Quân Dao thấy bọn họ người đồng, cô và Từ Mạn Nhu không biết võ, chỉ sợ làm vướng tay vướng chân Tiểu Hoa, vì vậy đứng né ra xa, nói.
“Tiếu Hoa, đừng lo cho tôi.”
“Thiếu phu nhân yên tâm, mấy tên này chưa đủ tuổi.”
Nghe mấy lời khinh miệt của Tiểu Hoa, mấy tên đàn ông nóng máu.
Bọn họ đều lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm nay, làm cái nghề đòi nợ thuê đam thuê chém mướn, chỉ có kẻ khác sợ bọn họ, chứ chưa bao giờ có chuyện một cô gái dám khinh bỉ cả đám đàn ông như thế.
“Anh em, lên!”.
Mấy gã đàn ông lập tức hùng hổ xông lên, có kẻ vung gậy.Tiểu Hoa nhanh như cắt, lấy chiếc dao nhỏ trong túi quần ra, lao vào giữa đám người.
Cô ấy có mang súng, nhưng đang giữa nơi đông người, vì vậy cũng không tiện dùng.
Huống hồ đám
người này cũng không xứng để cô ấy phải rút súng.
Từ Mạn Nhu đã bò được dậy, tròn mắt nhìn Tiểu Hoa tả xung hữu đột giữa đám người, cô ấy há miệng, muốn khen ngợi mà không thốt nổi lên lời.
Quả thực quá ngầu.
Đây chính là kiểu phụ nữ Từ Mạn Nhu muốn hướng đến, tài giỏi, không sợ đàn ông!
Sau này có cơ hội nhất định phải tìm cô vệ sĩ này của chị Dao Dao xin chỉ giáo mới được.
Từ Mạn Nhu mê mẩn xem Tiểu Hoa đánh nhau với đám đàn ông kia, nhưng hình như bọn chúng cũng không kém cỏi lắm, nhất là đông người như vậy, hai bên vẫn rất cân bằng.
Quân Dao đứng nép vào một bên, từ từ lùi về phía bên kia xe, cùng phía với Từ Mạn Nhu để tránh bị đánh trúng hoặc kẻ nào đó lên cơn điên bắt cô làm con tin.
Đang lúc xem say sưa, Từ Mạn Nhu đột nhiên cảm thấy hơi thở nguy hiểm vây quanh mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Cô sững người, lắp bắp một lúc lâu vẫn không lên lời.
Người đàn ông cao lớn, ánh mắt tối thẫm đứng trước mặt cô.
Là Hoắc Thiên Phong.
Tại sao lại gặp anh ta ở đây?
“Thế nào? Gặp tôi bất ngờ lắm à?” Hoắc Thiên Phong lên tiếng.
“Sao anh lại ở đây?” Mất một lúc lâu Từ Mạn Nhu mới thốt lên thành lời.
Quân Dao đứng bên nghe thấy thế cũng quay đầu nhìn, cô giật nảy mình, lập tức đi đến, đứng bên cạnh Hoắc Thiên Phong, trừng mắt nhìn hắn ta.
“Anh muốn làm gì?”
“Ồ, Quân Dao tiểu thư, quà tôi tặng cô cô thấy sao?”
“Qùa?” Quân Dao nhíu mày, nhìn thấy tên ác ma này, cô đã tỉnh hết bia trong người rồi, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, hỏi lại, “Những bức ảnh đó là do anh dựng lên?”.
Hoắc Thiên Phong cong môi cười lạnh, “Người phụ nữ của Cố Tư Bạch cũng thông minh đấy chứ?
“Anh…” Quân Dao tràn đầy lửa giận.
“Mạn Nhu, chúng ta đi thôi, mặc kệ anh ta.”
Vừa nói cô vừa mở cửa xe, muốn kéo Từ Mạn Nhu vào trong xe, nhưng một bàn tay đã vươn ra chặn tay cô lại.
Hoắc Thiên Phong cong khóe môi cười nhạt.
“Muốn cướp người phụ nữ của tôi? E rằng cô không có bản lĩnh đó rồi.
Nhưng nếu” Hoắc Thiên Phong thong thả nói, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm, “Quân tiểu thư muốn đi cùng tôi cũng không từ chối đầu.
Chúng ta có thể biến bức ảnh kia thành thật”
“Chị Quân Dao, hắn lại làm gì chị?” Từ Mạn Nhu rất sợ, nhưng vẫn còn chút men trong người nên cũng bạo dạn hơn, hỏi Quần Dao.
“Mạn Nhu, đó đều là mấy trò bẩn thỉu của kẻ tiểu nhân” Quân Dao nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiên Phong, vô cùng phẫn nộ.
“Cũng lớn gan đấy chứ.Vẻ ngoài cũng xinh đẹp, tôi cũng miễn cưỡng thu nhận vậy”
“Thiếu phu nhân nhà chúng tôi không cần ai phải miễn cưỡng thu nhận cả” Tiểu Hoa phủi phủi hai tay vào nhau, đá một tên côn đồ lăn lông lốc dưới đất, cô ấy vừa cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra vì nóng vừa đi đến bên cạnh Quân Dao.