Quân Dao buông bát xuống, vừa hét vừa vớ lấy cái gối bên cạnh đập tới tấp lên vai, lên người Cố Tư Bạch.
“Á… đau…” Cố Tư Bạch kêu lên.
“Cẩn thận kẻo rách chỉ vết thương”
Quân Dao dừng tay, dùng ánh mắt phóng ra vạn tiễn trừng Cố Tư Bạch.
“Hôm nay tôi muốn đồng quy vu tận với đồ sói háo sắc nhà anh!!!”
Nhìn cô đỏ bừng mặt vì tức giận, Cố Tư Bạch không nỡ, đành xoa dịu.
“Những lúc đó tôi đều bất tỉnh như khúc gỗ, đầu biết gì, người chịu thiệt thòi là tôi mới đúng, em yên tâm, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, không ai biết đâu.”
Anh là đang an ủi hay đang khiêu khích cô vậy?
Quân Dao khóc không ra tiếng, buông cái gối xuống, ngồi sụ một đống bên giường.
Cô hơn hai mươi năm nay giữ thân trong trắng, vậy mà lại bị tên quỷ háo sắc này lừa suốt ba tháng trời.
Thật là tức chết mà!
“Ăn đi kẻo nguội”.
Một thìa cháo đưa đến bên môi, bên tai cũng vang lên giọng nói trầm ấm dễ nghe.
Quân Dao ngẩng đầu nhìn, thấy khuôn mặt vô (số) tội kia lại muốn đạp cho một cái, nhưng vẫn nhẫn nhịn, lắc đầu.
“Tôi không ăn, anh ăn đi.”
Sau đó cô bỏ sang phòng bên cạnh, đóng sầm cửa lại.
Không biết kẻ kia chỉ đơn thuần là háo sắc hay có ý đồ gì không biết nữa? Quân Dao lòng rối như tơ vò.
Cô còn tưởng Tiểu Hoa cũng chăm sóc anh như thế nên cố nhẫn nhịn, ai dè hóa ra chỉ có một mình cô bị, đúng là đáng ghét chết mất.
Nhưng như vậy Tiểu Hoa là tấm phúc của Cố Tư Bạch à?
Nhà họ Cố đúng là không đơn giản mà, một người giúp việc nhìn có vẻ đơn thuần nhưng cũng có thể đang nắm giữ bí mật to lớn nào đó.
Quân Dao nằm cuộn người trên giường, suy nghĩ miên man, lúc cô đang thiu thiu ngủ thì nghe tiếng cửa cạch mở, cô giật mình ngồi bật dậy.
“Anh vào đây làm gì?”.
Cô gái nhỏ lập tức xù lông nhím.
“Còn giận à?”.
Quân Dạo quay mặt đi, đúng là cô còn giận, nên không muốn nhìn thấy anh lúc này, cô muốn khi nào bình tĩnh lại mới tính tiếp xem nên làm thế nào.
“Đừng giận nữa, cho em này”.
Cố Tư Bạch đưa một chiếc đĩa nhỏ qua, trên đĩa là mấy chiếc bánh táo nóng hổi vừa mới ra lò, đây là món cô thích nhất, sao anh biết?
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
“Bánh Tiểu Hoa mới bảo dì Thái làm cho em đấy, mau ăn đi kẻo nguội”.
Ngửi thấy mùi bánh thơm phức, bụng Quân Dao réo lên, cô chưa ăn sáng, bây giờ cũng đói lắm rồi.
F
Ngón tay nho nhỏ đưa ra, cầm lấy một chiếc bánh.
Bánh mềm, mịn, vị ngọt thanh thanh, thơm mùi táo, chẳng mấy chốc đĩa bánh đã nằm yên vị trong bụng Quân Dao.
Ăn xong cô trừng mắt nhìn Cố Tư Bạch.
“Anh hết đau rồi à?”
“Chưa, nhưng thấy em giận nên cố gắng” Cố Tư Bạch thản nhiên trả lời.
Sao cô cứ có cảm giác sai sai, sao lại giống như hai người đang yêu giận dỗi, dỗ dành nhau vậy?
Quân Dao hắng giọng, xua tay.
“Quên đi, quên hết đi, từ nay chúng ta hợp tác, khi nào anh xong việc của anh thì phải ly hôn, trả tự do cho tôi”.
Nghe thấy hai chữ ly hôn, khuôn mặt đang vui vẻ của Cố Tư Bạch bỗng nhiên sầm xuống, anh không nói gì, cầm chiếc đĩa quay người rời đi, bỏ lại Quân Dao ngồi ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người này bị sao vậy? Sao lại vui buồn thất thường rồi.
Đúng là không hiểu nổi.
Ăn no rồi, Quân Dao thấy hơi buồn ngủ, nhưng cô CỐ bò dậy, ngồi vào bàn học tập.
Chỉ có tri thức mới thay đổi được số phận.
Cô cần học cho tốt, sau này có thể kiếm được việc làm đàng hoàng, tự nuôi sống bản thân.
Quân gia, sớm đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Cố gia, chưa bao giờ là nhà của cô.
Cô không có nhà để về, chỉ có đôi chân này phải tự tìm đường đi, đôi tay này tự làm việc xây dựng một căn nhà nho nhỏ cho riêng mình.
Quẳng những chuyện không như ý ra sau đầu, Quân
Dao chuyên tâm học tập, cho tới tận khi quá trưa, cái bụng lại reo lên ầm ĩ, cô mới giật mình nhìn đồng hồ, đã muộn như vậy rồi sao?
Quần Dao lưỡng lự, nửa muốn chạy ra xem tình hình Cố Tư Bạch, nửa muốn mặc kệ anh.
Nhưng cuối cùng, sau khi cân nhắc kĩ càng, cô vẫn lò dò mở cửa đi qua phòng bên cạnh.
CỐ Tư Bạch đang ngồi làm việc với chiếc máy tính bảng, nhìn anh chăm chú, hoàn toàn không quan tâm đến cô, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, cô ước gì Cố Tư Bạch lại giả bệnh nằm như hình nộm trên giường như trước đây, vậy có phải thoải mái không.
Hình như người nào đó nghe được ý xấu trong lòng cô, lập tức ngẩng đầu, phóng ánh mắt rét lạnh về phía này làm Quân Dao sửng sốt, ho khan mấy tiếng cho bớt ngượng ngùng, rồi nói.
“Anh muốn ăn gì?”.
Anh đưa tay chỉ về phía bên cạnh, trên bàn bên giường đã bày đầy món ngon, màu sắc hấp dẫn.
Quân Dao đi đến, nhìn nhìn, hình như hơi nguội rồi.
“Hơi nguội rồi, tôi đi hâm nóng lại nhé?” “Không cần, lần sau em ra đúng giờ ăn là được.”
Sao đột nhiên thái độ xoay chuyển 180 độ vậy? Hôm qua còn vui vẻ thân thiết, bây giờ đột nhiên lạnh lùng xa cách? Đàn ông đúng là sinh vật khó hiểu nhất vũ trụ.
Quân Dao lấy bát đũa, kéo ghế, yên lặng ăn cơm.
Cố Tư Bạch ngồi dựa bên giường, hôm nay anh cũng ăn cơm, anh chầm chậm nhai, thi thoảng liếc nhìn cô.
Nhìn vẻ vô tâm vô phế của Quân Dao, thật đúng là làm
anh tức chết mà.
Cuối cùng, nhịn không được nữa, Cố Tư Bạch lên tiếng.
“Em thực sự muốn ly hôn với tôi?”.
Quân Dao tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ người vừa rồi còn lạnh như khối băng giờ đột nhiên lên tiếng.
“Nhờ có anh mà tôi được ra tù, tôi cũng giúp anh giấu bí mật, chúng ta hòa, tôi cũng không quen biết anh.
Bây giờ là xã hội mới rồi, tự do hôn nhân, phải yêu nhau mới sống được với nhau chứ?”
Cố Tư Bạch trầm ngâm, đúng vậy, là anh đã quá nóng vội, cô thậm chí còn chưa biết gì về anh.
Thái độ của Cố Tư Bạch cũng hòa hoãn hơn, anh gật đầu, gắp cho cô một miếng sườn dê nướng.
“Vậy cứ từ từ:
Quân Dao không hiểu gì, nhưng giờ cô có kinh nghiệm rồi, không nên cố tìm hiểu mấy người nhà họ Cố.
“Tiểu Hoa mang đồ ăn lên à?”
“Ừm.”
“Có phải Tiểu Hoa có thân phận khác không?” Quân Dao dè dặt hỏi, cô cũng muốn biết thêm tình hình ở đây để còn biết lựa đường mà sống.
Chẳng phải có câu khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ có biết là sống đó sao.
CỐ Tư Bạch dừng tay, buông đũa xuống, anh nghiền ngẫm vài giây, rồi gật đầu.
“Đúng vậy!”
Quân Dao buông bát xuống, vừa hét vừa vớ lấy cái gối bên cạnh đập tới tấp lên vai, lên người Cố Tư Bạch.
“Á… đau…” Cố Tư Bạch kêu lên.
“Cẩn thận kẻo rách chỉ vết thương”
Quân Dao dừng tay, dùng ánh mắt phóng ra vạn tiễn trừng Cố Tư Bạch.
“Hôm nay tôi muốn đồng quy vu tận với đồ sói háo sắc nhà anh!!!”
Nhìn cô đỏ bừng mặt vì tức giận, Cố Tư Bạch không nỡ, đành xoa dịu.
“Những lúc đó tôi đều bất tỉnh như khúc gỗ, đầu biết gì, người chịu thiệt thòi là tôi mới đúng, em yên tâm, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, không ai biết đâu.”
Anh là đang an ủi hay đang khiêu khích cô vậy?
Quân Dao khóc không ra tiếng, buông cái gối xuống, ngồi sụ một đống bên giường.
Cô hơn hai mươi năm nay giữ thân trong trắng, vậy mà lại bị tên quỷ háo sắc này lừa suốt ba tháng trời.
Thật là tức chết mà!
“Ăn đi kẻo nguội”.
Một thìa cháo đưa đến bên môi, bên tai cũng vang lên giọng nói trầm ấm dễ nghe.
Quân Dao ngẩng đầu nhìn, thấy khuôn mặt vô (số) tội kia lại muốn đạp cho một cái, nhưng vẫn nhẫn nhịn, lắc đầu.
“Tôi không ăn, anh ăn đi.”
Sau đó cô bỏ sang phòng bên cạnh, đóng sầm cửa lại.
Không biết kẻ kia chỉ đơn thuần là háo sắc hay có ý đồ gì không biết nữa? Quân Dao lòng rối như tơ vò.
Cô còn tưởng Tiểu Hoa cũng chăm sóc anh như thế nên cố nhẫn nhịn, ai dè hóa ra chỉ có một mình cô bị, đúng là đáng ghét chết mất.
Nhưng như vậy Tiểu Hoa là tấm phúc của Cố Tư Bạch à?
Nhà họ Cố đúng là không đơn giản mà, một người giúp việc nhìn có vẻ đơn thuần nhưng cũng có thể đang nắm giữ bí mật to lớn nào đó.
Quân Dao nằm cuộn người trên giường, suy nghĩ miên man, lúc cô đang thiu thiu ngủ thì nghe tiếng cửa cạch mở, cô giật mình ngồi bật dậy.
“Anh vào đây làm gì?”.
Cô gái nhỏ lập tức xù lông nhím.
“Còn giận à?”.
Quân Dạo quay mặt đi, đúng là cô còn giận, nên không muốn nhìn thấy anh lúc này, cô muốn khi nào bình tĩnh lại mới tính tiếp xem nên làm thế nào.
“Đừng giận nữa, cho em này”.
Cố Tư Bạch đưa một chiếc đĩa nhỏ qua, trên đĩa là mấy chiếc bánh táo nóng hổi vừa mới ra lò, đây là món cô thích nhất, sao anh biết?
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
“Bánh Tiểu Hoa mới bảo dì Thái làm cho em đấy, mau ăn đi kẻo nguội”.
Ngửi thấy mùi bánh thơm phức, bụng Quân Dao réo lên, cô chưa ăn sáng, bây giờ cũng đói lắm rồi.
F
Ngón tay nho nhỏ đưa ra, cầm lấy một chiếc bánh.
Bánh mềm, mịn, vị ngọt thanh thanh, thơm mùi táo, chẳng mấy chốc đĩa bánh đã nằm yên vị trong bụng Quân Dao.
Ăn xong cô trừng mắt nhìn Cố Tư Bạch.
“Anh hết đau rồi à?”
“Chưa, nhưng thấy em giận nên cố gắng” Cố Tư Bạch thản nhiên trả lời.
Sao cô cứ có cảm giác sai sai, sao lại giống như hai người đang yêu giận dỗi, dỗ dành nhau vậy?
Quân Dao hắng giọng, xua tay.
“Quên đi, quên hết đi, từ nay chúng ta hợp tác, khi nào anh xong việc của anh thì phải ly hôn, trả tự do cho tôi”.
Nghe thấy hai chữ ly hôn, khuôn mặt đang vui vẻ của Cố Tư Bạch bỗng nhiên sầm xuống, anh không nói gì, cầm chiếc đĩa quay người rời đi, bỏ lại Quân Dao ngồi ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người này bị sao vậy? Sao lại vui buồn thất thường rồi.
Đúng là không hiểu nổi.
Ăn no rồi, Quân Dao thấy hơi buồn ngủ, nhưng cô CỐ bò dậy, ngồi vào bàn học tập.
Chỉ có tri thức mới thay đổi được số phận.
Cô cần học cho tốt, sau này có thể kiếm được việc làm đàng hoàng, tự nuôi sống bản thân.
Quân gia, sớm đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Cố gia, chưa bao giờ là nhà của cô.
Cô không có nhà để về, chỉ có đôi chân này phải tự tìm đường đi, đôi tay này tự làm việc xây dựng một căn nhà nho nhỏ cho riêng mình.
Quẳng những chuyện không như ý ra sau đầu, Quân
Dao chuyên tâm học tập, cho tới tận khi quá trưa, cái bụng lại reo lên ầm ĩ, cô mới giật mình nhìn đồng hồ, đã muộn như vậy rồi sao?
Quần Dao lưỡng lự, nửa muốn chạy ra xem tình hình Cố Tư Bạch, nửa muốn mặc kệ anh.
Nhưng cuối cùng, sau khi cân nhắc kĩ càng, cô vẫn lò dò mở cửa đi qua phòng bên cạnh.
CỐ Tư Bạch đang ngồi làm việc với chiếc máy tính bảng, nhìn anh chăm chú, hoàn toàn không quan tâm đến cô, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, cô ước gì Cố Tư Bạch lại giả bệnh nằm như hình nộm trên giường như trước đây, vậy có phải thoải mái không.
Hình như người nào đó nghe được ý xấu trong lòng cô, lập tức ngẩng đầu, phóng ánh mắt rét lạnh về phía này làm Quân Dao sửng sốt, ho khan mấy tiếng cho bớt ngượng ngùng, rồi nói.
“Anh muốn ăn gì?”.
Anh đưa tay chỉ về phía bên cạnh, trên bàn bên giường đã bày đầy món ngon, màu sắc hấp dẫn.
Quân Dao đi đến, nhìn nhìn, hình như hơi nguội rồi.
“Hơi nguội rồi, tôi đi hâm nóng lại nhé?” “Không cần, lần sau em ra đúng giờ ăn là được.”
Sao đột nhiên thái độ xoay chuyển 180 độ vậy? Hôm qua còn vui vẻ thân thiết, bây giờ đột nhiên lạnh lùng xa cách? Đàn ông đúng là sinh vật khó hiểu nhất vũ trụ.
Quân Dao lấy bát đũa, kéo ghế, yên lặng ăn cơm.
Cố Tư Bạch ngồi dựa bên giường, hôm nay anh cũng ăn cơm, anh chầm chậm nhai, thi thoảng liếc nhìn cô.
Nhìn vẻ vô tâm vô phế của Quân Dao, thật đúng là làm
anh tức chết mà.
Cuối cùng, nhịn không được nữa, Cố Tư Bạch lên tiếng.
“Em thực sự muốn ly hôn với tôi?”.
Quân Dao tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ người vừa rồi còn lạnh như khối băng giờ đột nhiên lên tiếng.
“Nhờ có anh mà tôi được ra tù, tôi cũng giúp anh giấu bí mật, chúng ta hòa, tôi cũng không quen biết anh.
Bây giờ là xã hội mới rồi, tự do hôn nhân, phải yêu nhau mới sống được với nhau chứ?”
Cố Tư Bạch trầm ngâm, đúng vậy, là anh đã quá nóng vội, cô thậm chí còn chưa biết gì về anh.
Thái độ của Cố Tư Bạch cũng hòa hoãn hơn, anh gật đầu, gắp cho cô một miếng sườn dê nướng.
“Vậy cứ từ từ:
Quân Dao không hiểu gì, nhưng giờ cô có kinh nghiệm rồi, không nên cố tìm hiểu mấy người nhà họ Cố.
“Tiểu Hoa mang đồ ăn lên à?”
“Ừm.”
“Có phải Tiểu Hoa có thân phận khác không?” Quân Dao dè dặt hỏi, cô cũng muốn biết thêm tình hình ở đây để còn biết lựa đường mà sống.
Chẳng phải có câu khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ có biết là sống đó sao.
CỐ Tư Bạch dừng tay, buông đũa xuống, anh nghiền ngẫm vài giây, rồi gật đầu.
“Đúng vậy!”.