Huống hồ dưới trướng ông ta có biết bao diễn viên, ca sĩ, người mẫu trẻ trung xinh đẹp như hoa, sẵn sàng đổi tình lấy danh.
Ông ta cũng nhiều lần lén lút ăn vụng, nhưng cũng ăn vụng thật khéo để không bị lộ.
Cũng có một vài tin đồn phong thanh về việc này đến tại Khúc Cầm, từ một người phụ nữ đơn giản, ít để ý đến sự ngoằn ngoèo ngoắt ngoéo trong tình cảm và tình dục, bà ấy dần trở thành “hổ cái” trong công ty giải trí của Tống Quảng Diệu.
Vi ý thức bản thân xấu xí hơn chồng, trước đây còn có thể dùng tiền và quyền của mình áp đảo chồng, nhưng bây giờ ông ta đã có được cổ phần công ty của bà ấy, lại còn tự lập được ra công ty giải trí của riêng mình, Khúc: Cầm bị lép vế so với chồng, chỉ có thể ra oai với những nghệ sĩ dưới trướng Tống Quảng Diệu.
Quân Tú Anh dĩ nhiên sợ Khúc” Cầm, bởi mặc dù bà ta không còn bản lãnh như hồi còn trẻ, nhưng dù sao tiền và các mối quan hệ của bà ta cũng đủ đè bẹp một ngôi sao nho nhỏ vừa mới nổi được vài ngày như cô ta.
Nhưng cô ta còn sợ nghèo hơn, vì vậy vẫn bất chấp qua lại, làm tình nhân bí mật của Tống Quảng Diêu.
Cô ta hiểu rằng Tống Quảng Diêu chẳng qua chán ghét bà vợ già xấu xí nên mới tìm đến cô ta, chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.
Nếu có cô gái xinh đẹp, trẻ trung khác, ông ta sẽ đá cô ta đi ngay.Vì vậy tranh thủ khi còn cơ hội, cô ta phải nhanh chóng bò lên trong giới này, tự biến mình thành ngôi sao giải trí, lúc đó sẽ càng có nhiều chọn lựa, chỗ dựa cũng như cơ hội kiếm tiền hơn.
Điện thoại Tống Quảng Diêu đột nhiên reo vang.
Ông ta cầm lên, thái độ thay đổi rõ rệt, bởi người gọi đến chính là Khúc : Cầm, mà lại là gọi video chứ.
“Nhanh nhanh!” Ông ta ra hiệu.
Quân Tú Anh lập tức nhảy xuống khỏi đùi ông ta, kéo rèm cửa lại, bật máy chiếu lên, thao tác vô cùng nhanh gọn, dường như đã làm nhiều lần rồi.
“Alô.” Tống Quảng Diêu nhỏ giọng nói.
“Ông đang ở đâu, sao lâu bắt máy như vậy?”
“Tôi đang tham gia cuộc họp, bà nhìn này” Ông ta lia máy qua màn chiếu sau lưng, sau đó lập tức đưa điện thoại xuống.
“Đang bàn kế hoạch dự án mới, bà còn gọi nữa anh em cười tôi đấy” .
“Vậy ông làm việc ít thôi, nhớ nghỉ ngơi sớm đấy.”
“Tôi cũng có muốn vất vả thế này đâu, cố gắng giải quyết nhanh, xong sớm còn về với bà mà.
Bà nhớ ngủ sớm đi đấy nhé!”
Tống Quảng Diệu nói vài lời đường mật đã có thể dỗ được Khúc Cầm.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta nới cà vạt, thở dài mệt mỏi, ông ta đã dành gần hai mươi năm cho người đàn bà xấu xí đó rồi, đến bây giờ có sự nghiệp riêng vẫn bị bà ta không chế, thật sự vô cùng khó chịu.
Ông ta muốn giải thoát cho bản thân, tận hưởng những gì ông ta xứng đáng được tận hưởng.
Dù sống với nhau bao nhiêu năm ông ta chưa từng yêu Khúc Cầm, mà thực ra ông ta chưa từng yêu ai bao giờ, ông ta chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi.
Mỗi lần làm nghĩa vụ người chồng với bà ta, ông ta đều phải nhắm mắt nhắm mũi, tưởng tượng đến mấy cô gái sexy, thân hình nóng bỏng để nhanh nhanh cho qua chuyện.
Bây giờ từng tuổi này rồi, có tiền, có địa vị trong tay, tại sao ông ta vẫn phải đày đọa bản thân với người đàn bà vừa già vừa xấu đó cơ chứ?
“Anh yêu, đừng bực mình nữa, để Tú Anh massage cho anh nhé”
Quân Tú Anh ngọt ngào ngồi vào lòng ông ta, ngón tay mảnh mai xoa bóp trán cho ông ta.
Da thịt con gái mới lớn mát rượu, chẳng mấy chốc đã giúp dây thần kinh đang căng thẳng của Tống Quang Diệu được thư giãn.
Ông ta dựa đầu ra sau ghế, để mặc Quân Tú Anh chăm sóc mình.
Cảm giác được một cô gái xinh đẹp bốc lửa lại còn dành lần đầu cho ông ta chăm sóc thật sự quá tuyệt.
Trước đây khi công ty giải trí mới ăn lên làm ra, ông ta cũng có qua lại với vài nghệ sĩ dưới trướng, nhưng bọn họ từ lâu đã không còn trong trắng, ông ta không quan tâm tới chuyện đó cho lắm.