Hạ Tư Hành thì bận rộn lo chuyện của Kim Hề, còn Kim Hề lại nhàn nhã uống trà chiều cùng Mạnh Ninh.
Lâu lắm rồi hai cô gái mới gặp nhau.
Mạnh Ninh "dồn" biết bao nhiêu chuyện đến tận bây giờ mới được "xả" lũ. Năng lực trình bày của cô nàng phải nói là rất đỉnh, sinh động như thật. Kim Hề nghĩ nếu cô nàng này không học đàn, chỉ cần dựa vào cái miệng này thôi cũng chẳng sợ đói.
"À đúng rồi, người đại diện vũ đoàn tham gia chương trình I dance, therefore I am là cậu đúng không?"
Chủ đề trước đó còn chưa kết thúc, Mạnh Ninh vừa cắn một miếng Tiramisu, đột ngột chuyển sang chủ đề khác.
Kim Hề, "Đúng vậy."
Mạnh Ninh hấp háy đôi mắt, "Mình nói nhỏ cậu nghe một bí mật."
Kim Hề, "Gì thế?"
Cô nàng chỉ vào mình, "Mình cũng tham gia chương trình này nữa đó."
Chuyện này quả thật khiến Kim Hề khá bất ngờ.
Mạnh Ninh giải thích, âm nhạc dùng trên sân khấu sẽ được biểu diễn trực tiếp. Phóng mắt khắp Nam Thành thì đoàn diễn tấu của vũ đoàn ba lê Nam Thành là chuyên nghiệp nhất, hàng năm nhận được không ít buổi biểu diễn, có cơ hội thế này thì đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
"Đây có thể coi như là lần đầu hai chúng ta hợp tác nhỉ?"
Tuy làm việc cùng một vũ đoàn, nhưng hai người chưa từng hợp tác lần nào. Dàn hòa tấu nhận các buổi biểu diễn thương mại, cũng thường xuyên hợp tác với các vũ đoàn ba lê trong và ngoài nước. Công việc ở dàn hòa tấu khá bận rộn, mà nghệ sĩ đàn Cello lại khá ít, Mạnh Ninh trở thành nhân vật không thể thiếu của đoàn. Đừng nói là Kim Hề, ngay cả buổi biểu diễn của vũ đoàn tại nhà hát Nam Thành năm ngoái cũng không có mặt Mạnh Ninh.
Kim Hề khẽ nhếch môi, "Đúng vậy."
Mạnh Ninh, "Cuối cùng đã đến ngày cho cậu chứng kiến tài nghệ thật sự của mình rồi. Mình không muốn hình tượng của mình ở trong mắt cậu chỉ biết có ăn và đọc tiểu thuyết không thôi." Cô nàng đặt nĩa xuống, vỗ ngực, "Mạnh Ninh, nghệ sĩ biểu diễn đàn Cello của dàn hòa tấu vũ đoàn ba lê Nam Thành, là miếng bánh ngon trong mắt các vũ đoàn khác. Cậu có biết vì sao mình từ chối biết bao nhiêu offer của các dàn hòa tấu khác mà vào vũ đoàn ba lê Nam Thành không?"
Kim Hề, "Không biết."
"Vì ở đây được nghỉ hai ngày cuối tuần."
"..."
Kim Hề câm nín nhìn cô nàng, bờ môi hơi cong lên, "Hóa ra là vì nguyên nhân này."
Mạnh Ninh buông tay, nghiêm túc nói, "Hết cách rồi, mình là người không có chí, dù tiền lương của vũ đoàn chỉ có chừng ấy, nhưng cũng đủ cho mình tiêu một ngày ba bữa. Với lại cậu cũng biết ba mẹ mình mà, từ nhỏ đến giờ họ chỉ có một yêu cầu duy nhất với mình, chính là ăn uống no dủ. Hồi đi học thành tích của mình rất ổn địch, đều đứng thứ ba từ dưới đếm lên, ba mẹ mình cầm bảng điểm lên nhìn một cái rồi vứt sang một bên, sau đó lại hỏi mình muốn ăn gì..."
Kim Hề ngắm nhìn biểu cảm khi kể chuyện của cô nàng, khẽ cười.
Đang nói chuyện, điện thoại đặt trên bàn chợt rung lên.
Kim Hề cầm lên xem, là ông cụ Thẩm gọi đến.
Quán cà phê cực kỳ yên tĩnh, tiếng nói chuyện của khách rất nhỏ, đều bị tiếng nhạc lấn át.
Chần chờ vài giây, Kim Hề ra khỏi quán cà phê rồi mới nghe máy.
Vừa kéo cửa kính bước ra, làn gió mạnh ập vào mặt mang theo vài giọt nước mưa rơi lên hàng mày của cô.
Kim Hề đi sát vào, tựa lưng vào tường kính, bấm nút call.
Không chờ cô mở miệng, giọng nói sang sảng của ông cụ Thẩm đã vang lên, "Có phải con giấu ngoại chuyện gì đúng không?"
Kim Hề, "Chuyện gì ạ?"
');}
Ông cụ Thẩm nói lớn, "Nghe nói con bị trĩ?"
Gương mặt Kim Hề không thay đổi mấy, nhưng gần như cô đã nghiến răng mà đáp lại, "Ai nói với ông ngoại vậy?"
Ông cụ Thẩm, "Con đừng quan tâm chuyện đó, con chỉ cần nói đúng hay không thôi."
"Không có mà."
"Lại dám giấu ông ngoại, con giỏi lắm..."
"Con không có thật mà."
Kim Hề vừa đau đầu vừa bất lực, "Con chỉ bị nứt xương sườn thôi."
Ông cụ vừa nghe thấy thế, giọng nói lạnh hẳn, "Nứt xương?"
Vì không muốn là ông cụ lo lắng nên Kim Hề vẫn luôn giấu ông chuyện này, bây giờ lại lỡ miệng, cô cúi đầu, mím môi giữ im lặng.
Vài giây sau, ông cụ Thẩm đã bình tĩnh lại, "Không nói nữa, ông ngoại đã mua vé máy bay đi Nam Thành, tám giờ tối xuống máy bay, tự con xem mà làm đi."
Gió càng lúc càng lớn đổi hướng mưa, những giọt nước mưa li ti tạt thẳng vào mặt Kim Hề. Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc như rơi xuống mức đóng băng.
Kim Hề có thể đọc được suy nghĩ của ông cụ Thẩm qua câu nói cuối cùng của ông -- Nếu tám giờ tối mà ông ngoại không thấy mặt con ở sân bay thì tự gánh lấy hậu quả.
Đầu cô đau như muốn nứt ra.
Không biết là ai lan truyền tin tức cô nằm viện ra ngoài.
Hơn nữa...
Châu Tranh tưởng cô bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng, Châu Tranh tưởng cô bị gãy xương mông đã thấy kỳ lạ rồi, nhưng đến tai ông cụ lại thành bệnh trĩ?
Đúng là kỳ lạ.
...
Ba tiếng sau.
Xe của Hạ Tư Hành xuất hiện trong tầm mắt.
Qua làn mưa bụi nhạt nhòa, gương mặt Kim Hề cũng nhòe đi.
Nhưng lực đóng cửa xe lại cực kỳ lớn.
Hạ Tư Hành nhìn đồng hồ, cô hẹn anh bảy giờ đến đón, bây giờ mới sáu giờ năm mươi lăm, tính ra thì anh đâu có đến trễ.
Vậy... cô không giận anh đúng chứ?
Thế thì cô giận ai?
Dù lòng mang nghi ngờ nhưng anh vẫn bày ra vẻ điềm nhiên như không.
Ba giây sau, Kim Hề chủ động lên tiếng, "Em bị trĩ rồi."
Hạ Tư Hành nhíu mày, "Hồi nào?" Dừng lại chừng hai giây, anh lo lắng nói, "Anh có người bạn..."
"... Anh mới bị trĩ đấy!" Kim Hề bực bội quay phắt lại, nổi giận đùng đùng trừng anh.
Anh cố nén cười, "Có người tưởng em bị trĩ hả? Ai thế?"
Cô lại ngả người vào lưng ghế, mệt mỏi đáp, "Ông ngoại em."
Trên tấm kính cửa sổ xe đọng lại một lớp sương mờ, cô đưa tay lau đi, khẽ nói, "Em lỡ miệng khai ra chuyện nứt xương sườn với ông, chắc là ông lo quá nên đã mua vé bay đến Nam Thành."
"Tám giờ xuống máy bay."
"Nên là lát nữa có lẽ em sẽ bị ăn mắng."
Cô vừa dứt lời, không gian trong xe lập tức chìm vào yên lặng.
Trên đường cao tốc xe cộ như nêm, màn mưa bị luồng xe xé tan, hòa vào nhịp điệu sinh hoạt của thành phố.
Chờ một lúc lâu vẫn không nhận được phản hồi của Hạ Tư Hành, Kim Hề gọi thử, "Anh A Hành?"
Hạ Tư Hành thong dong đáp lại một tiếng.
Kim Hề, "Anh A Hành ơi."
Hạ Tư Hành, "Sao thế?"
Cô đưa tay kéo tay áo anh, thuận thế trượt lên trên, ngón tay trắng ngần lướt dọc trên tay anh. Đầu ngón tay mềm mại khiến anh run lên.
Anh như Liễu Hạ Huệ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, thậm chí còn nói, "Anh đang lái xe, em đừng có quậy."
Khóe môi Kim Hề cứng đờ, vờ rụt tay lại, nhưng lại bị anh nắm lấy giữa không trung.
Lòng bàn tay Hạ Tư Hành bao lấy tay cô, anh chầm chậm nói, "Nói đi, có chuyện gì muốn xin xỏ anh đây?"
"Anh tuân thủ luật giao thông đi." Cô nhắc nhở.
"Đèn đỏ rồi."
"Ồ."
"Nói xem, có chuyện gì muốn cầu xin anh đây."
"Sao anh biết em có chuyện muốn cầu anh?"
"Chẳng phải lần nào muốn cầu xin anh là em đều gọi anh thế à?"
"Có phải lần nào cũng thế đâu."
Hạ Tư Hành cười, nhẹ nhàng xoa tay cô, "Dù là trên giường hay bước xuống giường đều như thế cả."
Kim Hề giận dỗi hất tay anh ra, lườm anh sắc lẹm, "Ít nhất thì lúc mới quen anh, em gọi anh như thế quả thật chỉ là muốn gọi anh thôi."
"Ừ, lúc mới quen đúng là vậy thật, nhưng giờ thì không phải." Hạ Tư Hành liếc nhìn cô, "Nói đi, gọi anh vậy là muốn anh đưa em ra sân bay đúng không? Để anh đoán xem, muốn để anh nói vài lời hay trước mặt ông ngoại đúng chứ?"
"Ông ngoại em chứ không phải ông ngoại anh, chú ý cách xưng hô chút."
"OK, ông ngoại em."
Kim Hề mấp máy đôi môi, muốn nói rồi lại thôi, nhìn chăm chăm sườn mặt của anh.
Một lúc sau, cô thuận nước đẩy thuyền, "Lát nữa anh có thể nói giúp em vài câu trước mặt ông ngoại được không?" Cô cúi đầu, hai tay bất an nắm lấy nhau, "Ông ngoại lớn tuổi rồi, em không muốn để ông lo lắng, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Càng nói, giọng cô càng thấp. "Không biết ông vất vả bay sang đây làm gì, từng này tuổi rồi lại ngồi máy bay lâu như thế, không biết có chịu nổi không, ông cụ này đúng là biết làm người ta lo lắng."
Trong lời cô lộ vẻ oán trách, bất mãn, khó hiểu, giận dỗi hòa lẫn vào nhau.
Nhưng khi nói mấy lời này, gương mặt cô lại ánh lên vẻ ngọt ngào không dễ dàng phát hiện.
Hạ Tư Hành cười, "Được, anh sẽ nói giúp em vài câu."
Kim Hề thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ một giây sau.
Hạ Tư Hành chậm rãi lên tiếng, "Nhưng anh chẳng phải là nhà từ thiện, phải có thù lao mới được."
Kim Hề nhíu mày, "Anh muốn gì?"
"Đừng làm như gặp phải chuyện gì khủng khiếp thế, yêu cầu của anh đơn giản lắm."
"Cái gì?"
"Gọi sao cho dễ nghe tí, ngoan nhé."
Xe chạy vào tầng hầm để xe.
Không gian chuyển từ sáng sang tối, trong bóng tối, anh quay đầu lại, đôi mắt đen như mực nhìn cô chăm chú, đuôi mắt khẽ nhướng lên tạo thành nụ cười đầy ngả ngớn.
Anh dừng hẳn xe, tắt máy, tháo dây an toàn.
Sau đó, nhích lại gần cô.
Khoảng cách càng lúc càng được rút ngắn, cô có thể nhìn thấy rõ ánh mắt đen sẫm của anh.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, cô cảm nhận được bàn tay anh đang khoác lên gáy mình nhẹ nhàng xoa ấn. Hơi thở anh phả xuống chóp mũi cô, rồi dần dần trượt xuống bờ môi, khi hơi thở hòa quyện vào nhau, nhiệt độ trong xe bắt đầu tăng lên.
Giọng Hạ Tư Hành trầm khàn như đang quyến rũ cô, "Gọi anh xem nào? Được không em?"
Hành động thân mật và quyến luyến như châm lên một ngọn lửa.
Hàng mi Kim Hề rung rung, ngoan ngoãn gọi anh, "Anh A Hành."
"Ngoan quá."
...
Trời bên ngoài vẫn rả rít mưa không ngừng.
Đứng ở sân bay người đến người đi nhìn ra, bên ngoài giống như đang vào thời kì tận thế, phía chân trời giống như một cái miệng đen ngoác to, màn đêm xâm chiếm kéo theo cơn mưa tầm tả.
Kim Hề bỗng được ôm vào một lòng ngực ấm áp và vững chãi, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Cô ngẩng lên nhìn chăm chú bảng điện tử thông báo các chuyến bay đến trong sảnh chờ, chuyến bay từ Giang Thành đến Nam Thành đã hạ cánh cách đây mười phút.
Nhưng ông cụ Thẩm vẫn chưa xuất hiện ở lối ra vào.
"Mình chờ thêm chút đã, trời đang mưa nên chắc ông đi hơi chậm." Hạ Tư Hành nắm chặt tay cô khẽ trấn an.
Kim Hề gật đầu.
Chưa đầy hai phút, ông cụ và bà cụ đã xuất hiện.
Cô vội chạy lên đón, "Ông ngoại, bà ngoại."
Trong nháy mắt, ông cụ đã trông thấy Kim Hề trong đám đông, Kim Hề và Hạ Tư Hành đứng ở đó, đôi trai tài gái sắc cực kỳ bắt mắt, cứ ngỡ như một bức tranh tuyệt đẹp.
Thấy cô không sao, ông cụ Thẩm thở phào nhẹ nhõm.
"Khỏe thật rồi chứ?"
"Dạ thật mà, nếu ông ngoại không tin thì hỏi anh ấy đi."
Kim Hề chỉ sang Hạ Tư Hành đang đẩy vali bên cạnh, "Anh ấy đâu dám lừa ông."
Thế là ông cụ Thẩm liếc sang Hạ Tư Hành, "Con bé này không sao thật chứ?"
Hạ Tư Hành, "Dạ, gần như đã khỏe hoàn toàn rồi, tháng sau có thể trở về vũ đoàn tập múa."
Ông cụ Thẩm, "Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi."
Ra bãi đỗ xe, Hạ Tư Hành cất vali hai cụ vào cốp sau. Hai cụ có vẻ như vì biết tin Kim Hề bị thương nên mới đến Nam Thành, trong lúc gấp gáp nên chẳng mang theo nhiều đồ, chỉ có một cái vali size 24 nhẹ nhàng.
Hạ Tư Hành cất vali, ngồi vào ghế lái.
Tuy nhiên, người ngồi bên ghế phụ lại là ông cụ Thẩm.
Vẻ nghi ngờ không dễ phát hiện lướt qua, ngay sau đó liền biến mất, anh vẫn bình tĩnh khởi động xe.
Đồng thời, anh cầm điện thoại lên mở chỉ đường.
Lúc màn hình điện thoại sáng lên, ông cụ Thẩm ngồi bên cạnh lẩm bẩm, "Điện thoại của con giống điện thoại của ông thật đấy."
Hạ Tư Hành khẽ cười, điện thoại của ông cụ và điện thoại của anh đúng là giống nhau, nhưng không biết vì sao mà ông lại ngạc nhiên như thế.
"Nhưng hình nền điện thoại xấu quá." Ông cụ Thẩm tặc lưỡi, chê bai nói, "Hình nền chẳng đẹp gì cả."
Qua kính chiếu hậu, Hạ Tư Hành liếc nhìn Kim Hề.
Kim Hề đưa ngón trỏ khẽ gãi trán, "Ông ngoại, ông nói gì thế?"
Ông cụ Thẩm lấy điện thoại của mình ra, đắc ý khoe khoang, "Hình nền của ông đẹp không? Là mỹ nhân đấy!"
Màn hình điện thoại sáng lên, ảnh nền chính là Kim Hề.
Kim Hề giật mình.
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, Hạ Tư Hành đã nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười đáp, "Con đúng là dở quá, phải nên đổi ảnh nền mới đúng, ông ngoại xem tấm này thế nào?"
Hạ Tư Hành đưa điện thoại cho ông cụ.
Cặp mắt kính treo tòn ten trước ngực, ông cụ đeo kính lên, đánh giá, "Đẹp lắm, Kim Hề nhà mình chụp kiểu gì cũng đẹp! Đúng là mỹ nhân!"
Trong màn đêm, có xe lái vào bãi, ánh đèn trước xe lóe lên, Kim Hề không nhìn rõ nét mặt anh thế nào, chỉ biết là anh đang cười.
Anh cười như thế chắc chắn không có ý gì tốt, "Dạ, đúng là mỹ nhân."
Cổ họng Kim Hề như bị nghẹn lại, không thốt lên được một câu phản bác.
Song trên đường về, mỗi khi ngước lên, đối mặt với đôi mắt sáng rực qua kính chiếu hậu kia, khóe môi cô lại vô thức khẽ cong lên.