Những ngày sau đó, Kim Hề vẫn chăm chỉ tập múa như thường lệ.
Tháng tư đi qua, tháng năm lại đến, nhiệt độ càng lúc càng cao, tiếng ve kêu ra rả sau những tán cây rậm rạp.
Trong thời gian này, Đào Đào đã xuất viện.
Hôm Đào Đào xuất viện, Kim Hề xin phép nghỉ nửa ngày.
Cô tặng Đào Đào món quà mà mình đã mua từ trước, một chiếc váy liền dài tay, có thể che đi những vết sẹo trên người cô nhóc.
Chiếc váy được thiết kế rất tinh tế, chân váy xếp thành tầng bởi những lớp sa mỏng, bên eo được thêu một nhành cây, sắc váy xanh phối với dáng người của Đào Đào quả thật rất xứng với cái tên của cô nhóc.
Đào Đào mê tít, "Cám ơn chị Kim Hề, em siêu thích luôn."
Kim Hề nói, "Sau này năng đến Nam Thành chơi nhé, lần sau chị lại mua váy cho em tiếp."
Đào Đào, "Thật không chị?"
Vương Tinh Mạn nhìn cô bé răn dạy, "Đào Đào."
Đào Đào chán nản.
Kim Hề nói, "Chẳng phải nghỉ hè sang năm em muốn sang chơi sao, tới lúc đó chị mua váy tặng em, chị hứa đó."
Đào Đào quay sang dọ ý Vương Tinh Mạn.
Bà thở dài, "Kim Hề à, con đừng chiều con bé này quá, tủ đồ nhà nó chật kín, đồ mặc không hết, con đừng mua cho nó nữa, phí tiền lắm."
Đào Đào vội la to, "Mấy chiếc váy đó không đẹp bằng váy này của chị Kim Hề mua."
Kim Hề, "Em nói thế không sợ mẹ em giận hả."
Đào Đào cười, "Tại vì... mẹ em không có ở đây mà."
Cô nhóc này tuổi nhỏ mà ranh mãnh, nói câu nào là đốp lại câu đó ngay. Trước khi đi, cô nhóc bịn rịn nhìn Kim Hề, "Chị Kim Hề, em nghe nói chị chuẩn bị tham gia cuộc thi quốc tế, cô lên nha chị! Phải giành giải thưởng về đó!"
Gió xuân mơn man, Kim Hề cười ngọt ngào, "Ừ, em nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đấy."
Đào Đào vẫy tay chào cô, "Em biết rồi, em sẽ làm hết những chuyện mà thời đi học chị chưa từng làm, để chị phải ghen tỵ với em!" Cô nhóc nghịch ngợm nháy mắt.
"Được thôi." Kim Hề cười.
...
Chỉ có hôm ấy Kim Hề xin được lười nửa ngày.
Thời gian còn lại cô vẫn tập múa như bình thường. Cô luôn là người đến vũ đoàn sớm nhất, nhưng lại là người về trễ nhất. Về nhà, ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc, cô lại bắt đầu tập luyện đến mười một giờ rưỡi mới kết thúc.
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, chớp mắt một cái đã đến đầu tháng sáu.
Trưa thứ sáu.
Mạnh Ninh bưng mâm cơm đến trước mặt Kim Hề rồi ngồi xuống, cau mày nhìn lượng đồ ăn trong mâm của cô, "Sao cậu ăn ít thế?"
Kim Hề, "Không có khẩu vị."
Mạnh Ninh, "Nhưng cậu ăn ít quá."
Chẳng cần so với mâm cơm chất đầy của Mạnh Ninh, chỉ cần tìm đại mâm cơm của một người nào đó trong đây cũng nhiều hơn Kim Hề.
Mâm cơm có thể đựng ba món, nhưng Kim Hề chỉ lấy hai món, một bắp cải xào, một phần trứng chiên cà, thêm hai và cơm.
Đã thế, Kim Hề còn gắp từng hột từng hột cơm một như đang đếm số lượng.
Mạnh Ninh hỏi nhỏ, "Cậu ăn không vô hả?"
Kim Hề, "Ừ."
Không biết sao mà mấy bữa nay cô ăn gì cũng không thấy ngon, thậm chí còn thấy buồn nôn.
Đầu óc lúc nào cũng nằng nặng, choáng váng, cả người bức rức khó chịu chẳng muốn làm gì, lại hay buồn ngủ.
Mạnh Ninh chẳng hiểu nổi vì sao lại có người ăn không vô, trong mắt cô nàng, chuyện quan trọng trong đời chính là ăn. Bởi vì chuyện mà cô nàng mong đợi nhất mỗi ngày chính là được ăn.
Khẩu vị rất dễ bị lây, ngồi cùng bàn với người không có khẩu vị, ăn cùng cũng sẽ bị lây cảm giác ăn không vô, nhưng Mạnh Ninh hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng. Cô nàng ăn ngon lành, vừa ăn vừa nói, "Hôm qua mình có xem một quyển tiểu thuyết, cậu có biết nó hoang đường cỡ nào không?"
Kim Hề, "Hửm?"
Mạnh Ninh, "Nữ chính sinh em bé, đẻ liên tù tì mười năm. Nữ chính sinh xong thì hỏi chồng mình, con chúng ta đâu rồi? Tổng giám đốc bá đạo chỉ đám đông nghìn nghịt ngoài cửa sổ rồi nói, "Cục cưng à, đó chính là giang sơn mà em đã cho anh đấy."
Khóe môi Kim Hề giần giật.
"Cậu bớt đọc tiểu thuyết ngôn tình lại đi."
"Cái này mà là tiểu thuyết ngôn tình nỗi gì, là tiểu thuyết kinh dị mới đúng ấy." Mạnh Ninh chê, hung hắn cắn một miếng đùi gà thiệt to, "Xem này cục cưng, đây là đùi gà mà dì bếp cho mình, vừa thơm vừa ngon!"
"..."
Kim Hề không biết cô nàng lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh như thế, hết đọc tiểu thuyết rồi lại ra ngoài vi vu. Hai tháng nay cô gần như đều giam mình trong phòng tập. Nghĩ đến chuyện còn phải tập múa thêm nửa ngày, cô lại không có khẩu vị, nhưng vẫn cố nuốt vài miếng.
Cơm vào bụng chẳng hiểu sao lại thấy buồn nôn.
Cô buông đũa, cứ có cảm giác cơ thể mình có vấn đề, mà những dấu hiệu này... giống như dấu hiệu mang thai?
Nhẩm lại kỳ rụng dâu của mình, nhớ ra đợt rụng dâu vừa rồi là đầu tháng tư, bây giờ là đầu tháng sáu, đã hai tháng rồi mà vẫn không có dâu.
Càng nghĩ, sắc mặt của cô càng thêm khó coi.
Mạnh Ninh, "Cậu sao thế? Sao mặt mày toát hết mồ hôi thế này?"
Kim Hề vội vàng dọn mâm ăn, "Không có gì, mình có việc đi trước đây, cậu cứ ăn tiếp đi."
Cuống quýt rời khỏi nhà ăn, Kim Hề xin nghỉ rồi lái xe đến bệnh viện.
Bệnh viện gần vũ đoàn nhất chính là bệnh viện số 1 Nam Thành. Kim Hề đến nơi nhưng không gọi Hạ Tư Hành mà tự mình đăng ký khám bệnh, lúc đang chờ đến số thì cô trông thấy một người quen.
Vương Xán Xán.
Cô ta siết chặt tờ kết quả xét nghiệm trên tay, đôi mắt vô thần, vẻ mặt vừa bất an vừa bần thần, bước đi trong vô thức nên không để ý có người phía trường, bỗng dưng đâm sầm vào.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi."
Người bị đâm bực bội quá, "Bộ đui rồi hả?"
Vương Xán Xán liên tục xin lỗi, "Tôi xin lỗi."
Vừa dứt lời, cô ta hít sâu một hơi rồi ngước lên, tầm mắt đụng phải Kim Hề.
...
Trên ghế khu nghỉ ngơi của đại sảnh.
Kim Hề mua hai chai nước từ máy bán hàng tự động, đưa một chai cho Vương Xán Xán.
Vương Xán Xán nhận lấy, "Cám ơn."
Kim Hề ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu uống nước.
Một thoáng im lặng, hai người không ai nói gì.
"Sao cô lại đến bệnh viện, bệnh hả?" Vương Xán Xán chủ động hỏi thăm.
"Tôi thấy hơi khó chịu trong người."
"Cô biết sao tôi lại đến đây không?"
Kim Hề vô thức nhìn sang cô ta.
Vương Xán Xán cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt chỉ toàn là vẻ thê lương, "Tôi có thai rồi." Nhưng gương mặt này chẳng có lấy niềm hạnh phúc khi được làm mẹ, "Tôi đến đây để phá thai."
Kim Hề ngạc nhiên, "Cô không muốn giữ lại đứa bé sao?"
Cô ta lắc đầu, "Không."
Kim Hề, "Thế... ba đứa nhỏ đâu?"
Vương Xán Xán cười khẩy, "Kể từ bữa đó, hắn ta thay đổi thái độ hoàn toàn. Vốn dĩ tháng sau là tụi tôi kết hôn rồi, nhưng sau hôm ấy, hắn ta bảo dời hôn lễ lại... Hắn ta về nhà càng lúc càng muộn, trên người lúc nào cũng ám mùi rượu, mùi khói thuốc, nước hoa, thậm chí trên quần áo còn có cả dấu son."
"Nực cười biết bao nhiêu, luôn miệng nói yêu tôi, nhưng vì bị chụp lén... tính ra tôi còn không phải bị chụp lén, nhưng anh ta đã bắt đầu chán tôi, không đúng, không phải chán, mà là ghê tởm mới đúng."
Kim Hề mấp máy đôi môi, đối với chuyện tình cảm của người khác, cô không tiện bình luận.
"Anh ta có biết sự tồn tại của đứa bé không?"
"Không, tôi cũng mới biết được mấy hôm." Vương Xán Xán đặt tay lên bụng, phần bụng của cô vẫn còn rất phẳng, không nhận ra đã có thai, "Tháng trước tôi bận chuyển nhà, tìm việc làm, cứ tưởng vì bận quá nên mới bị trễ kinh. Nhưng không ngờ hồi đầu tuần này đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe để nộp hồ sơ làm việc, kết quả kiểm tra lại ra có thai. Đứa bé này đến không đúng lúc."
Kim Hề hỏi, "Cô có định cho anh ta biết không?"
"Có, dĩ nhiên là phải nói rồi..." Vương Xán Xán nghiến răng, "Chờ tôi phá thai rồi sẽ nói cho anh ta biết. Cô không biết đâu, lúc yêu tôi, anh thường dỗ tôi không cần phải làm gì hết, chỉ cần làm một phu nhân nhà giàu, sinh cho anh ta một đứa con trai, vui vẻ tận hưởng cuộc sống là được. Lúc ấy tôi không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại mới hiểu anh ta có ý gì? Đúng là đồ ích kỷ, cổ hủ, tham lam, thực dụng."
Cô ta đưa tay lau đi giọt nước mắt vô tình rơi xuống, hít sâu một hơi rồi mỉm cười, "May là tôi đã hiểu ra sớm. Tìm phiếu cơm chung thân làm gì, tôi sẽ tự làm phiếu cơm chung thân cho chính mình."
Kim Hề cười khẽ.
Vương Xán Xán điều chỉnh lại cảm xúc, quay sang hỏi cô, "Nghe nói cô sắp ra nước ngoài tu nghiệp hả?"
Kim Hề đáp, "Vẫn chưa xác định."
Vương Xán Xán, "Trong vũ đoàn đều đang đồn cô đã nắm chắc chiếc vé ra nước ngoài rồi."
Như nghĩ đến điều gì, cô ta nhìn Kim Hề, "Không lẽ vì bạn trai nên cô không muốn đi? Xuất ngoại tu nghiệp là chuyện tốt, đừng nên vì bạn trai mà từ bỏ, huống chi chỉ có một năm, yêu xa một năm cũng không đến nổi nào. Cô nhìn tôi đi, bây giờ tôi rất hối hận vì đã nghỉ việc, đi tìm việc khắp nơi chứ không dám quay lại, nhưng mấy đoàn diễn tấu tìm được thì không chỗ nào bằng vũ đoàn mình."
Ánh mắt Kim Hề cực kỳ bình tĩnh, "Rồi sẽ tốt lên thôi."
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Vương Xán Xán lôi điện thoại ra, "Tôi nghe điện thoại đã, nếu rảnh thì cùng nhau ăn cơm nhé."
Trong lúc hoảng loạn, cô ta làm rớt mất một phiếu kết quả xét nghiệm xuống đất.
Kim Hề gọi với theo, "Cô làm rơi đồ này."
Nhưng đại sảnh người qua kẻ lại, tiếng ồn ào hòa vào nhau, Vương Xán Xán không nghe thấy. Kim Hề cầm phiếu kết quả xét nghiệm đuổi theo, đi được nửa đường thì bước chân khựng lại.
Trên thang cuốn, Hạ Tư Hành mặc áo blouse trắng đang cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt lơ đãng lướt về phía bên này.
Ngay lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, lộ ra ý cười dịu dàng.
Vài giây sau, Hạ Tư Hành đã xuất hiện trước mặt cô, "Đến thăm anh à?"
Kim Hề đáp, "Không phải, em thấy khó chịu trong người nên đến đây khám."
Vừa dứt lời, mặt anh đã nghiêm lại, "Khó chịu chỗ nào? Không phải hồi sáng vẫn còn khỏe sao? Em đăng ký chưa? Nếu chưa anh dẫn em đi."
Anh hỏi liên tù tì, dồn dập, càng lúc càng cao giọng.
Kim Hề kéo cổ tay anh, "Em đăng ký rồi."
Hạ Tư Hành, "Bác sĩ nào khám?"
Chuyện này thì Kim Hề không biết, cô đưa giấy đăng ký cho Hạ Tư Hành xem.
Anh lướt mắt nhìn qua một vòng, "Để anh đưa em đi."
Cũng chính ánh mắt đó đã khiến anh chú ý đến tờ kết quả xét nghiệm trên tay cô.
Khổ giấy A4, chữ in trên đó quá nhỏ nên không đọc được, nhưng hình ảnh bên trên lại đập vào mắt anh một cách rõ ràng.
Tuy Hạ Tư Hành là bác sĩ khoa Bỏng, nhưng anh là sinh viên xuất sắc của trường, từng thực tập ở khoa Phụ sản. Anh nâng tay Kim Hề lên, cẩn thận nhìn ảnh chụp mờ mờ trên tờ giấy kết quả, và cũng đã nhìn thấy bốn chữ màu đen được in trên giấy.
Thai vào tử cung.
Trong tích tắc, Kim Hề cảm giác được cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Hạ Tư Hành nắm chặt tay cô, càng lúc càng dùng sức siết chặt, không biết là do anh căng thẳng, kích động, sợ hãi, hay là vì... lo lắng?
Kim Hề đành phải đâm lao theo lao, "Anh thấy rồi à?"
Hạ Tư Hành gật đầu.
Kim Hề, "Em mang thai rồi, anh tính sao?"
Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã lấy lại bình tĩnh, cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm lên xem, trên phần trên cùng đề tên không phải là tên cô.
Không hiểu vì sao mà khi biết cô không có thai, anh lại cảm thấy mất mát.
Bị lộ, Kim Hề tiếc nuối, "Anh không ngốc một tí được sao?"
Hạ Tư Hành lạnh giọng, "Kim Hề, trò đùa này không vui đâu."
Kim Hề nói, "Em biết, nhưng có lẽ em mang thai thật rồi." Cô ngước lên, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng, hời hợt nói, "Lần dâu rụng cuối cùng của em là hồi đầu tháng tư."
Cô vừa dứt lời, trước mắt cô bỗng dưng lóe lên một luồng ánh sáng trắng, ngay sau đó cả người chìm trong cơn hôn mê.