Năm nay Kim Hề đã bước sang tuổi 24.
Một người đã 24 tuổi mà lại nói mấy lời trẻ con như thế, quả thật vô lý và không được chín chắn cho lắm.
Nhưng khi Kim Hề nói những lời ấy, cô đã dùng sự tỉnh táo của mình ghìm lại cơn xốc nổi đang chực xộc thẳng lên đầu. Cô không thể nào chấp nhận được sự thật này, rõ ràng là cô chẳng làm gì cả, cô vẫn là cô, thậm chí còn xuất sắc hơn xưa, nhưng mẹ cô đã không còn luôn miệng nhắc đến cô nữa.
Kim Hề ngắm nhìn gương mặt hờ hững của Hạ Tư Hành, bần thần hồi lâu.
Đến khi Hạ Tư Hành xoa mặt cô, cô mới nhận ra mình đang khóc.
Kim Hề gọi tên anh, "Hạ Tư Hành."
Anh khẽ đáp lại.
"Thật ra em không hề ghét Kim Yến."
"Anh biết."
"Nhưng em cũng không thể nào thích thằng bé được."
"Ừ."
"Giống như Châu Tranh vậy, em không có cách nào thích cô ấy."
Cô là thế, là một người ích kỷ lại hay dở chứng.
Từ lúc Kim Yến ra đời, cô đã không còn trông mong gì với ba mẹ mình. Người duy nhất cô vẫn còn ôm hy vọng trên thế giới này chỉ còn lại Hạ Tư Hành.
Vì thế cô không thể khoan dung đối với Châu Tranh.
Cô không cho phép bất cứ cô gái nào xuất hiện bên cạnh Hạ Tư Hành, cũng quyết không để Hạ Tư Hành rời xa mình.
Em không mong đợi vào tình yêu của người bên cạnh, em chỉ muốn trong mắt anh chỉ có em.
***
Kim Hề nhanh chóng bình tĩnh lại sau giây phút mất kiểm soát, cô rút mấy tờ khăn giấy lau mặt. Lúc soi gương dặm lại lớp trang điểm, cô hỏi anh, "Anh ở lại mấy ngày?"
Hạ Tư Hành, "2 giờ rưỡi anh bay rồi."
Cô cau mày, "Sao nhanh thế?"
Hạ Tư Hành, "Chẳng phải em bảo anh ở đây làm phiền em sao? Anh đi rồi thì em có thể hẹn hò với trai trẻ thoải mái."
"..."
"Em trai 5 tuổi mò ở đâu ra thế?"
Biết ngay anh vẫn còn ghim chuyện này mà. Đồ đàn ông thúi, đúng là thù dai.
Kim Hề khai thật, "Là em họ của Mạnh Ninh." Sợ anh không nhớ Mạnh Ninh là ai, Kim Hề lại giải thích, "Mạnh Ninh là người đang ở nhà của em, anh từng gặp cô ấy rồi đấy."
"Ừ." Hạ Tư Hành không quan tâm người ngoài, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Mấy ngày này nếu chán thì em cứ đi tìm Giang Trạch Châu, cậu ta vẫn ở Giang Thành."
"Em chán thì đi tìm anh ấy làm gì?"
"Chán thì đi trêu cậu ta một chút, chẳng phải em thích lắm sao?"
Hóa ra là thế. Kim Hề không nhịn được bật cười, nhưng cô vẫn lên tiếng, "Nếu chán em có thể đi chơi với Mạnh Ninh, chứ Giang Trạch Châu... anh ấy là đàn ông, mà giới này thì bé tẹo teo, nếu để người ta bắt gặp lại đồn đại em và anh ấy có gì đó..."
Cô lườm anh, "Anh vui được chắc?"
Hạ Tư Hành nhướng mày, "Ngoan thế, biết giữ khoảng cách với người đàn ông khác luôn."
Kim Hề lạnh mặt.
Hạ Tư Hành, "Thế sao nửa đêm nửa hôm rồi mà em còn nhắn tin với Châu Dương?"
"..."
"Hôm nay anh đến để tính sổ chuyện cũ đấy à?"
Kim Hề lườm anh một cái, im lặng một lát cô mới giải thích, "Em nhắn tin cho anh ấy là vì vào giờ đó chỉ có anh ấy còn thức, em muốn hỏi anh ấy... 30 tết anh ấy định đưa anh đi đâu chơi."
Cô tìm Châu Dương làm gì? Đầu đuôi cũng là vì chuyện liên quan đến Hạ Tư Hành.
Ngồi trong xe một lúc, đến giờ ăn trưa Kim Hề mới xuống xe, Hạ Tư Hành cũng phải ra sân bay cho kịp giờ. Hai người đành tạm biệt nhau.
Chiếc Cayenne đen dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô, đến khi chỉ còn một chấm đen nhỏ rồi khuất bóng hẳn.
Kim Hề xoay người bước vào nhà.
Trong ngõ có một thân cổ thụ chừng trăm tuổi, mỗi khi hè về, cành lá xum xuê che mát một góc trời. Nhưng vừa sang đông, đám lá trên chạc cây đã ngả sang vàng, mang theo một vẻ đẹp thê lương.
Hứa Hạnh nhô đầu khỏi thân cây cổ thụ kia, vẻ mặt quái dị, "Em thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái rồi."
Kim Hề không ngờ cô nàng lại ở đây, sững sờ vài giây.
"Thế nên cả đêm qua chị không về nhà là đi hẹn hò sao?"
Bị cô nàng bắt tại trận, Kim Hề chẳng muốn giấu giếm, cô lên tiếng thừa nhận, sau đó lại nói, "Em đừng nói chuyện này cho nhà mình."
Hứa Hạnh chụm ngón cái và ngón út lại với nhau, dựng ba ngón còn lại lên, thề thốt cam đoan, "Chị yên tâm, em không lắm miệng thế đâu. Nhưng người đó là bạn trai chị thật sao? Em nhìn biển số xe kia là của Giang Thành mà, chẳng phải chị vẫn luôn ở Nam Thành ư, tìm bạn trai ở quê hồi nào vậy?"
Con nhóc này vừa mở miệng là hỏi tới tấp.
Cô chỉ chọn trả lời một câu duy nhất, "Bạn trai chị."
Còn lại cô vờ như không nghe thấy, không trả lời lại.
Không lâu sau, hai người đã về đến nhà.
Quả nhiên là mùng Một tết, khách đến chúc Tết phải nói là rộn ràng.
May mắn thay, tất cả khách khứa đều dồn sự chú ý lên bữa tiệc, không ai để ý đến Kim Hề và Hứa Hạnh đang ngồi trong một góc của phòng khách. Hứa Hạnh cứ đeo theo Kim Hề hỏi mọi thứ về bạn trai của cô. Cô nhóc rất tò mò, người chị họ kiêu ngạo này của mình sẽ yêu một người đàn ông thế nào.
Nhưng Kim Hề vẫn kín miệng như bưng, đến khi không chịu nổi nữa, cô bỏ lại một câu, "Chị đi đánh cờ với ông ngoại."
Ông cụ Thẩm là cao thủ cờ tướng, trong nhà này người có thể so chiêu với ông cũng chỉ có Kim Hề. Trước đây Hứa Hạnh từng đánh cờ với ông, nhưng chưa đầy hai phút thì cô nàng đã ném cờ đi, ồn ào bảo không chơi nữa.
Ông cụ chẳng hề nương tay, trên bàn cờ đều là quân cờ của ông, còn cô nàng chỉ còn giữ được mỗi con tướng của mình.
Hứa Hạnh không vui, ông cụ cũng không vui, ngoắc Kim Hề, "Kim Hề, con vào chơi đi!"
Ai cũng biết ông cụ cưng Kim Hề nhất trong đàn cháu nhà mình.
Bình thường ông rất dễ tính, gặp ai cũng cười. Nhưng lúc đánh cờ thì ông rất nghiêm, Hứa Hạnh chẳng muốn chuốc khổ vào thân, bĩu môi nói, "Chị không muốn nói thì thôi, lại còn lấy ông ra làm cớ. Kim Hề, chị ác lắm."
Kim Hề ngoảnh đầu lại, nụ cười của cô còn rực rỡ hơn cả ngày xuân đang đến, "Cũng thường thôi."
Dù biết nhau bao năm nay, nhưng Hứa Hạnh vẫn xốn xao bởi nụ cười này.
Bà chị này của cô đúng là xinh đẹp, một vẻ đẹp hiếm có trên đời.
...
Kim Hề tìm được ông cụ ở sân sau, ông đang nằm phơi nắng trên ghế, nhận ra có bóng người đang phủ xuống mi mắt mình, ông không cần mở mắt cũng đoán ra được, "Chào bà cô ba chưa, bà ấy nói lâu rồi không gặp nên nhớ con lắm."
Bà cô ba không nhớ nỗi tên của Hứa Hạnh, chỉ nhớ mỗi Kim Hề.
Kim Hề dời ghế ngồi xuống bên cạnh ông cụ, "Dạ rồi."
Ánh nắng ban trưa mang theo cái nóng đầy oi ả.
Lúc Kim Hề nghĩ ông cụ đã ngủ, ông lại lên tiếng, "Ông đã nói với ba mẹ con chuyện em trai con. Tụi nó cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, tự dưng lại muốn có thêm một đứa con trai làm gì? Làm sản phụ lớn tuổi tự hào lắm chắc? Thế mà cứ một hai liều mạng đẻ thêm con trai, ngay cả ông còn thấy mất mặt."
Nhà họ Thẩm không giống nhà họ Hạ, ông cụ Thẩm chưa bao giờ có thái độ trọng nam khinh nữ.
Nhưng Thẩm Nhã Nguyệt lại luôn chấp nhiệm chuyện đẻ con trai.
Ông cụ Thẩm từng khuyên ngăn nhiều lần, Kim Hề đã lớn, không cần phải đẻ thêm đứa nữa làm gì. Hơn nữa Kim Hề lại xuất sắc như thế, sao cứ phải đòi có thêm con? Phí công phí sức.
Kim Hề là do chính tay ba nuôi lớn, con bé không thích có em, nếu con sinh thêm đứa nữa thì con bé sẽ buồn lắm.
Song Thẩm Nhã Nguyệt vẫn kiên trì, "Đợi có em trai rồi con bé sẽ thích thôi."
Bà cười nói, "Ba à, hồi xưa con cũng đâu có thích con cái. Nhưng ba xem đó, lúc Kim Hề được sinh ra, con vô cùng hạnh phúc, muốn mang tất cả những thứ tốt nhất cho con bé."
"Con bé không thích em trai, con có thể đáp ứng mong ước này của nó không?"
Thẩm Nhã Nguyệt lặng thinh không đáp.
Ông cụ tưởng mọi chuyện đã được giải quyết.
Nhưng không ngờ, Thẩm Nhã Nguyệt vẫn kiên trì đến cùng, từ lúc chuẩn bị đến lúc mang thai không chỉ giấu Kim Hề mà còn giấu tất cả mọi người. Đến khi Kim Yến chào đời, bà mới nói với ông cụ.
Thật ra, nếu Thẩm Nhã Nguyệt muốn có thêm con gái thì Kim Hề sẽ không thất vọng đến thế.
Kim Hề buồn bã nói, "Ông ngoại, con không muốn nhắc đến chuyện này đâu."
Ông cụ Thẩm mở mắt ra, ngồi dậy cầm lấy tách trà, nhưng vừa đưa đến bên môi lại đặt xuống bàn.
Tách trà va vào mặt bàn bằng đá phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Ông cụ Thẩm sực nhớ ra điều gì, kéo tay Kim Hề, "Đi, đi với ông ngoại xuống phòng ăn, một thằng nhóc hai ba tuổi thì có gì để khoe khoang? Công chúa thiên nga xinh đẹp lại giấu mình ở sân sau thì giống cái gì chứ?"
Kim Hề dở khóc dở cười, "Ông ngoại."
Cô dừng bước, "Bây giờ ông mà kéo con ra ngoài thì mọi người chỉ hỏi con có bạn trai chưa, chừng nào kết hôn, khi nào có con, ông không phải khoe con mà là tra tấn con đó."
Ông cụ Thẩm xoa chân mày, "Có ông ngoại ở đây, ai dám làm khó con."
Ánh mắt trời rực rỡ xuyên thẳng vào lòng Kim Hề, toàn thân cô như được sưởi ấm, lòng khoan khoái và dễ chịu.
Cô thực lòng nói với ông, "Thôi kệ đi ông, con ở sân sau cho yên tĩnh."
Sau đó, ông cụ có nói thế nào Kim Hề cũng ngó lơ.
...
Tết năm nay là một cái Tết nhàm chán đối với Kim Hề.
Cô đã nói không đi chút tết thì sẽ không đi. Thứ nhất là cô đã tốt nghiệp, cô dì chú bác mà gặp cô thể nào cũng hỏi đã có người yêu chưa, sau đó sẽ bắt đầu bàn luận về chuyện này.
Thứ ai là, có Kim Yến rồi, Thẩm Nhã Nguyệt cũng không bắt ép cô đi theo.
Miễn được nhiệm vụ đi chúc Tết, ở nhà yên ắng hơn, cũng đỡ phiền hơn.
Nhưng nhà họ Thẩm liên tục có khách đến chơi, có vài người là họ hàng, cũng có vài người từng là bạn làm ăn cũ của ông cụ.
Kim Hề gắng gượng giữ vững nụ cười trên môi để tiếp khách, nhưng đến mùng năm thì cô đã phải giương cờ chịu thua.
Cô cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài dạo một lát.
Trước khi đi, Hứa Hạnh cứ quấn lấy cô, "Chị đi đâu chơi thế, đưa em đi với."
Kim Hề, "Không được."
Tuy là chị em họ, nhưng quan hệ giữa hai người không mấy thân thiết. Hứa Hạnh có thế ví như đồng nghiệp trong vũ đoàn của Kim Hề, hơn nữa còn là đồng nghiệp khác tổ, không gặp gỡ thường xuyên, ngay cả quan hệ xã giao cũng chẳng được tính.
Kim Hề lái xe dạo vòng vòng không mục đích.
Cô rời khỏi Giang Thành từ khi học lớp 10, gần mười năm ở Giang Thành, từng có rất nhiều bạn bè thân thiết. Trước khi chuyển đi, bọn họ từng hứa hẹn phải thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng khoảng cách tháng năm và khoảng cách địa lý đã khiến tình cảm chẳng còn được như lúc ban đầu.
Kiếm hết danh sách bạn bè, Kim Hề mới phát hiện ra rằng bạn thân của cô đều ở nước ngoài, còn bạn không thân thì cô lại không có ý định liên lạc.
Cô chỉ đành đi dạo một mình.
Ngã tư đằng trước đã chuyển sang đèn đỏ. Kim Hề đạp thắng, vừa nhìn sang bên cạnh liền ngớ người...
Bên làn xe song song với cô có một chiếc cayenne đang chờ đèn xanh, trông rất quen. Kim Hề hạ cửa xe, người trong xe kia như cũng nhận ra nên nhanh chóng hạ cửa xe xuống.
Hai cánh cửa dần dần được hạ xuống, hai người ngồi trên ghế lái đều mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
"Giang Trạch Châu?"
"Kim Hề?"
Chẳng mấy chốc đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.
Kim Hề hỏi Giang Trạch Châu, "Đến ngã tư đằng trước rẽ phải nhé?"
Giang Trạch Châu đẩy kính râm trên sống mũi, "Được, anh chạy sau em."
Chạy qua một ngã tư, Kim Hề mở đèn xi nhan, Giang Trạch Châu lái theo sau cô, cùng nhau rẽ phải chạy vào một khu chung cư.
Kim Hề có vẻ rất quen thuộc nơi này, quẹo tới quẹo lui một hồi, cuối cùng cô dừng lại trước cửa một quán cà phê.
Xuống xe, Giang Trạch Châu tựa lên xe cô, "Một cô nhóc như em sao lại lái chiếc xe hầm hố thế này?"
"Xe của em họ em." Lúc cô cầm chìa khóa lên mới biết đó là xe việt dã, đường trong khu này khá chật, cô lái xe mà phải cẩn thận từng li từng tí, sợ va phải chỗ nào đó.
Thằng nhóc em họ cô luôn mồm bảo rằng, "Phụ nữ không đáng tin, xe của em mới là cục cưng lớn nhất đời em."
Cô không dám để cục cưng của nó bị thương.
Kim Hề hỏi, "Anh không bận gì à?"
Giang Trạch Châu nhíu mày, "Trông anh có vẻ bận lắm sao?"
Kim Hề, "Đúng là không thật."
Cô nghiêng đầu ra dấu về phía quán cà phê, "Vào đó ngồi một lát nhé?"
Giang Trạch Châu, "Em không bận sao?"
Kim Hề, "Anh nói xem?"
Hai người vừa nói vừa bước vào quán cà phê. Giang Trạch Châu đi trước mở cửa cho cô, đến quầy gọi món, Kim Hề hỏi anh, "Anh uống gì?"
Giang Trạch Châu, "Americano đá."
Kim Hề ngạc nhiên, "Anh uống đá hả?"
"Sao, Giang Thành đâu phải Nam Thành, hôm nay có 20 độ thôi, uống đá chẳng phải bình thường lắm sao?"
"Cũng đúng." Kim Hề chọn món, "Em uống nước ép bưởi, bánh đào olong ngàn lớp, anh muốn ăn bánh gì?"
"Anh không ăn, em cứ chọn đi."
"Vậy cứ gọi nhiêu đó đi."
Đến lúc tính tiền, Giang Trạch Châu là người thanh toán.
Giới bọn họ có một điểm tốt chính là, chưa bao giờ để con gái thanh toán. Không phải vì họ phung phí, cũng chẳng phải vì gia cảnh giàu có, mà là từ nhỏ bọn họ đã được dạy phải cư xử như thế.
Kim Hề từng nghe Hạ Tư Hành kê, lúc còn nhỏ Vu Tố đã dạy anh rằng, khi ra ngoài với con gái tuyệt đối không để bọn họ chi tiền, đây là phẩm chất ga lăng tối thiểu.
Lúc Hạ Tư Hành nói chyện này, Vu Tố cũng có mặt. Bà tiếc nuối nói, "Dì chưa từng thấy có cô nhóc nào đi cùng nó ngoại trừ bé Cam, nhưng mỗi lần con bé đó đi cùng thì bên cạnh thằng nhóc này đều có thêm một đám bạn."
"Lúc A Hành lên cấp ba, dì luôn nghĩ đến chuyện liệu nó sẽ quen bạn gái chứ? Dù sao đa số bạn bè xung quanh nó đều có người yêu, nhưng nó thì hay rồi, đến tên của mấy bạn nữ trong lớp cũng chẳng nhớ nổi."
"Dì còn nhớ Châu Dương nói với dì là, bạn cùng bàn của A Hành rất xinh, được mệnh danh là hoa khôi của trường. Lúc ấy dì có hỏi nó, nghe nói bạn cùng bàn của con xinh lắm hả? Con biết nó nói gì không?"
"Nó nói, chữ của bạn cùng bàn xấu không thể tả."
"Không biết sao dì lại đẻ ra một đứa con trai không biết lãng mạn là gì như nó nữa."
Nhớ đến chuyện này, khóe môi Kim Hề vô thức cong lên.
"Thiên nga đen? Công chúa thiên nga?" Giang Trạch Châu gọi cô cả buổi trời mà không thấy cô đáp lại, chuyển sang gọi tên cô, "Kim Hề?"
Kim Hề hoàn hồn, "Sao thế?"
Giang Trạch Châu, "Em nghĩ gì mà tập trung thế?"
Cô đáp, "Không có gì."
Bánh ngọt của quán là loại có sẵn, đồ uống cũng được pha chế rất nhanh. Bọn họ ngồi xuống chưa được ba phút thì mọi thứ đã được đưa đến.
Giang Trạch Châu cầm ly Americano nhấp một ngụm, vị đắng tràn xuống cổ họng, nhưng sắc mặt anh lại vô cùng thoải mái.
Anh đặt ly xuống, hỏi cô, "Hôm nay em không đi chúc tết à? Không đúng, Tết nhất thế này nhà họ Thẩm hẳn là phải bận lắm chứ?"
Kim Hề, "Đúng là bận thật, nhưng bọn họ đều đến thăm ông ngoại em chứ đâu có thăm em. Em có ở nhà hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Còn anh, sao tự dưng lại đến Giang Thành? Trước đó có nghe anh nói gì đâu."
Đã lâu rồi Giang Trạch Châu không về Giang Thành, đặc biệt là vào những dịp cao điểm xã giao như Tết nhất thế này. Năm nay anh về đây là vì đại thọ bảy mươi của ông ngoại, thời gian đã chốt là mùng năm. Không trốn được nên anh đành phải về.
Tết đã bận, nay lại có thêm tiệc mừng thọ của ông cụ, đã bận càng thêm bận.
Giang Trạch Châu là cháu ngoại, dù có bận cỡ nào cũng không tới lượt anh lo. Ở nhà mãi cũng chán, anh bèn ra ngoài đi vòng vòng cho đỡ buồn, không ngờ lại gặp được Kim Hề.
Kim Hề nghe thế thì nói, "Có lẽ là duyên trời đã định rồi."
Giang Trạch Châu cười ẩn ý, "Nếu để cái tên đang ở Nam Thành nghe được lời này của em có lẽ sẽ ghen lồng lộn lên mất.
Đối với người trưởng thành, cái từ duyên trời định này chính là điềm báo cho một sự khởi đầu mập mờ.
Kim Hề nghe thế cũng chẳng có chút tự giác của người trong cuộc, thậm chí cô còn châm dầu vào lửa, liếc mắt đưa tình với Giang Trạch Châu. Ánh nắng lạc vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia tựa như một hạt châu xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Kim Hề, "Ai ở Nam Thành thế? Sao em không nhớ mình có người quen nào ở Nam Thành nhỉ?"
Rõ ràng mấy phút trước Hạ Tư Hành còn đóng chiếm đầu óc của cô, nhưng cô lại là người hóng chuyện chẳng sợ cháy nhà.
Giang Trạch Châu nở nụ cười thong dong.
"Cũng chỉ có em mới dám không để cậu ta vào mắt thôi."
"Đâu có, em nào dám. Anh ấy trông thì có vẻ dễ tính, nhưng lại là người cực kỳ có chủ kiến, có lần em khóc lóc cầu xin mà anh ấy chẳng thèm nhường em."
Cô đang nói đến cái lần ở bệnh viện, cô đã cầu xin anh rằng cô không muốn về nhà.
Nhưng vào tai Giang Trạch Châu, câu nói này lại biến chất.
Ánh mắt anh như có ý khác, "Ba cái chuyện giữa người yêu với nhau này không cần phải chia sẻ với anh làm gì."
Lúc bấy giờ Kim Hề mới nhận ra lời mình vừa nói dễ gây hiểu lầm. Cô lườm anh. "Từ khi nào mà anh dùng chung một cái đầu với Châu Dương thế, không thể suy nghĩ đứng đắn hơn tí à?"
Giang Trạch Châu bị cô chọc cười mãi, xưa nay anh luôn lạnh lùng với người ngoài, ít khi nào để lộ cảm xúc. Chỉ có những khi ở bên bạn bè thân thiết anh mới cởi mở, nụ cười cũng thoải mái hơn.
Đến nỗi em họ anh là Trần Tang Thậm trông thấy cảnh này cũng khá là bất ngờ, đây là người anh kiệm lời lạnh lùng của mình sao?
Sao... như biến thành người khác thế.
Trần Tang Thậm đến quán cà phê trước Kim Hề và Giang Trạch Châu, có điều bàn của cô ta nằm trong góc khuất, Giang Trạch Châu không thấy cô ta, mà cô ta cũng không thấy Giang Trạch Châu. Đến khi người bạn đi chung nói với cô ta, "Nhìn kìa, bên kia có trai đẹp."
Nhưng ngay lập tức, giọng nói kích động cũng bất chợt yểu xìu.
"Bên cạnh anh ta còn có một cô gái, cô nàng kia xinh thật, trai tài gái sắc, tôi vẫn nên rút thì hơn."
Trần Tang Thậm ngó sang, choáng váng, "... Đó là anh họ của tôi."
Tuy khoảng cách khá xa, nhưng Giang Trạch Châu và Kim Hề nói chuyện cũng không kiêng kỵ, cô ta có thể láng máng nghe được vài câu, mặt mày biến sắc ngay lập tức.
Vòng tròn xã giao ở Giang Thành nhỏ hơn Nam Thành rất nhiều.
Giang Trạch Châu mới về Giang Thành chưa được nửa ngày đã có không ít cô gái mơ tưởng đến anh. Nhưng đến bây giờ, đừng nói là mời được anh cùng ăn một bữa cơm, ngay cả Wechat của anh cũng chẳng ai có được.
Trần Tang Thậm là em họ của Giang Trạch Châu, có vài người bạn hỏi xin phương thức liên lạc của Giang Trạch Châu, nhưng chính cô ta còn không có Wechat của anh thì lấy đâu ra mà cho?
Đúng lúc không biết phải làm sao, bỗng dưng lại bắt gặp được cảnh này.
Trần Tnag Thậm mở máy ảnh trong điện thoại lên, lén chụp vài tấm, sau đó gửi ngay cho mấy cô chị em kia. Nhưng lúc tìm từ thì không biết phải làm sao.
Cuối cùng, cô ta lập lờ nước đôi, "Anh họ tôi hình như đang quen một cô đã có người yêu."
Vòng tròn xã giao ở đây bé tẹo, truyền tới truyền lui, tin đồn cũng bắt đầu biến tướng.
Từ Giang Thành truyền đến Nam Thành thì câu chuyện đã chuyển sang một hướng khác.
Và khi đến tai Hạ Tư Hành đã thành: "Hạ Tư Hành, thì ra công chúa thiên nga nhà cậu đã sớm cấu kết với anh em tốt Giang Trạch Châu của cậu rồi. Cậu tưởng hai người kia về Giang Thành ăn tết sao? Thật ra bọn họ về đó để quang minh chính đại mèo mả gà đồng đấy! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."