Chương 87 Chương 87: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (3).
Chương 87: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (3).
Thanh Âm của thanh niên vừa dứt lời, người bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu cũng xuất hiện, người này tuy xuất hiện nhưng hình dáng không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta không thấy được hình dạng của hắn.
"Vâng!".
Vị nam tử vừa xuất hiện trước mặt Sở Tích Nguyệt mở miệng, sau một khắc, đám thông thiên quang trụ xung quanh Sở Tích Nguyệt chìm xuống đất biến mất không thấy đâu nữa.
Khi quang trụ chìm xuống, mặt đất ầm ầm rung động, có chỗ xuất hiện vết nứt, chẳng hạn như nơi quang trụ vừa xuất hiện.
Sở Tích Nguyệt hai mắt mở to, thở ra một ngụm khí lạnh, nhịn không được khẽ rùng mình, bởi vì dưới lớp bùn đất vừa rồi, nàng thấy được vô số thi thể của Thần Tôn, Thần Đế Cảnh bị chôn ở phía dưới.
Tất cả đều tàn khuyết, không hoàn chỉnh, có thể tưởng tượng được năm xưa những người này xông tới Sinh Mệnh Cấm Khu, đều bị người nam tử trước mắt nàng giết sạch, rốt cuộc người trước mắt nàng tu vi cảnh giới như thế nào, chẳng lẻ là Chí Tôn Cảnh, vậy tiền bối của người này lại là tu vi gì, chẳng lẻ đã vượt qua Chí Tôn Cảnh.
Rất nhanh, một cây cầu gỗ màu xanh hiện ra, từ ngọn núi thấp xa xa trải dài đến đây.
Hình dạng giống như một cây cầu vòm làm bằng đá, nhưng chất liệu lại là làm bằng gỗ, thân cầu còn có những cành cây, với những chiếc lá như pha lê trong suốt, giống như là ngọc bích.
Trên cây cầu này, sinh mệnh khí tức cực kì nồng đậm, Tiên Lực ba động cực kì cường đại.
Thực vật đẳng cấp Tiên Đế.
Không cần nghĩ nhiều, cây cầu gỗ này chắc chắn là do một vị thực vất đẳng cấp Tiên Đế thời cổ đại bị luyện chế mà thành.
"Cổ thụ đẳng cấp Tiên Đế, bị trảm sát, luyện chế thành cây cầu" Trong lòng Sở Tích Nguyệt chấn kinh không thôi, những tồn tại Tiên Đế như này nàng biết là bọn họ mạnh cỡ nào, thế mà bị luyện chế thành một cây cầu như vậy, nàng phải làm sao đây, lấy cách gì bình định được nơi này.
Nơi cuối cây cầu là những đồi núi xanh ngát, thân cầu bắt ngan dược điền, một đường thông suốt đi tới.
Đi xuống cây cầu gỗ bước vào đồi núi, một thảm thực vật tươi tốt, không khí trong lành, như thế ngoại đào viên, ở nơi này ánh sáng tốt hơn một chút, nhưng ít nhiều vẫn có chút u ám, giống như một tầng sương mù, không thấy được mặt trời.
Cách đó không xa, có rất nhiều ngọn núi thấp mỗi ngọn núi là một tòa cung điện vô cùng tráng lệ, vô cùng hùng vĩ.
Những cung điện này có một chút khủng bố khí tức tràn ra, nếu mà nhìn lâu sẽ khiến cho thần hồn người khác sụp đổ.
Phụt!.
Sở Tích Nguyệt thổ huyết tại chỗ, chỉ vì nàng vô tình liếc nhìn một tòa cung điện màu vàng kim, giống như gặp phải thiên kiếp đánh xuống, khiến thần hồn nàng run lên một chút, phải biết thần hồn của nàng vô cùng cường đại, nàng trải qua ngàn lần dày vò của Tiên Ma Lực mới có thần hồn mạnh mẽ như vậy, nhưng mà nàng chỉ liếc nhìn một cái thần hồn nàng liền đau đớn không thôi.
Từng tòa, từng tòa cung điện rất cổ lão, bất kì một tòa cung điện nào đều có thể trấn áp cả Tiên Giới, Dị Vực.
"Không nên nhìn loạn, nơi đó không phải nơi mà ngươi nên nhìn" Người đi trước mắt nàng dặn dò.
Ngay trước mắt nàng, có mấy căn nhà tranh không khác gì căn nhà mà sư phụ nàng từng sống trên núi tuyết, nhìn như không có gì đặc biệt nhưng khí tức tỏa ra vô cùng khủng bố, những căn nhà tranh này được xây trên một ngọn đồi bằng phẳng, không phải trên đỉnh núi, cũng không phải nằm trên các mỏm đá hùng vĩ như các cung điện trước đó, chỉ đơn giản là một ngôi nhà tranh mà thôi.
"Tiên Ma Đồng Tu, không tệ, lại có một chút khí tức của Sư Tôn ở trên người, có thể miễn tội chết" Chính vào lúc này thanh âm ôn hòa lần nữa phát ra, ngay bên trong nhà tranh, người bên trong được sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ.
"Vâng!" Người thanh niên dẫn Sở Tích Nguyệt đi vào nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Tích Nguyệt trong lòng vừa động, nhẹ nhàng thở phào.
"Muốn gặp ngài ấy, ngươi phải bước qua được con đường này, đi đến nhà tranh bên kia" Thanh niên dẫn Sở Tích Nguyệt vào lại lên tiếng.
Thảm có xanh mướt, cách đó không xa có một cái hồ hỏ, nước hồ lấp lánh như ngọc bích, ngăn Sở Tích Nguyệt với ngôi nhà tranh.
Sở Tích Nguyệt đi tới trước, bản thân vừa chạm vào mặt hồ trong suốt, đột nhiên mặt hổ nổi lên những gợn sóng nhỏ, trong lúc mơ hồ nơi này giống như một vũ trụ nhỏ, mỗi bước chân nàng hạ xuống đều như tạo thành một biển Tinh Hải.
Một khắc sau! Sở Tích Nguyệt cảm thấy vô cùng đau đớn, hai chân của nàng như bị hòa tan, cả cơ thể như bị nứt ra, huyết nhục như bị thối rửa, chỉ còn sót lại xương cốt, lúc này một thanh âm quen thuộc mà nhẹ nhàng phát ra.
"Tiểu tử bày trò cũng phải vừa vừa phải phải, lại dám tổn thương đến tiểu sư muội " Thanh âm của Trường An xuất hiện, làm hoàn cảnh trước mắt trở lại như bình thường.
Một thân ảnh vô hình trong suốt của Trường An xuất hiện, năm đó hắn khi rời đi đã để lại đạo hóa thân này, nhằm bảo vệ tánh mạng của nàng, cũng như giúp nàng dễ dàng đi vào bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu lịch luyện hơn.
Bên trong nhà tranh một thanh niên không rõ hình dàng xuất hiện, thanh niên này như bị hỗn độn bao phủ, che lấp hoàn toàn khung cảnh trước mắt, nhìn ra người này rất cổ lão.
"Đồ nhi bái kiến Sư Tôn" Người thanh niên trong nhà tranh xuất hiện, quỳ xuống dập đầu ba cái.
"Sư phụ là người, Tiểu Nguyệt Nguyệt rất nhớ người" Sở Tích Nguyệt hai mắt thắm đẫm nước mắt, nhìn bóng dáng của Trường An mà rơi lệ.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi cũng đã lớn đến từng này rồi, không còn phải là tiểu cô nương năm đó, khóc lóc cái gì" Đạo hóa thân của Trường An mở miệng nhắc nhở.
"Hoàng Long, đã lâu không gặp, trước mặt vi sư còn dám che dấu bộ dạng" Trường An nhìn tiểu tử năm đó hắn dạy dỗ mà thở dài, năm đó hắn gặp tiểu từ này ở Tiên Giới, chỉ là một tên ăn mày nhỏ không có tư chất, không có bối cảnh vì tặng hắn một cái màn thầu nên hắn trả ơn bằng cách dạy dổ tiểu tử này, mấy trăm vạn năm trước hắn để cho tiểu tử này canh giữ Sinh Mệnh Cấm Khu, cũng để lại một lối vào ở Ma Thiên Sơn cho đệ tử có duyên sau này của hắn.
"Sư phụ đồ nhi không còn là bộ dáng năm đó, không dám xuất hiện trước mặt người" Hoàng Long không đứng dậy mở miệng nói.
"Đạo hóa thân này của ta không tồn tại được lâu, ngươi thay ta chăm sóc tiểu sư muội cho thật tốt, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm" Trường An vừa dứt lời, đạo hóa thân của hắn cũng tan biết trong hư không, đạo hóa thân này của hắn không thể tồn tại quá lâu bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu, nếu là ở bên ngoài không cần dùng đến lực lượng có thể tồn tại một vài năm, nhưng nơi này lại khác khó mà có thể tồn tại quá lâu.
Sở Tích Nguyệt cùng Hoàng Long nhìn thấy đạo hóa thân của Trường An tan biến, trong lòng có một chút đau buồn, nhưng cả hai đều không nói ra miệng, một người thì đã ngàn năm không gặp lại sư phụ, một người thì đã trả qua vô tận tuế nguyệt đã không biết bao lâu chưa gặp lại sư tôn.
Hoàng Long thở dài, thân ảnh mờ ảo đứng dậy, ngước nhìn lên bầu trờ lắc đầu, hắn trong miệng lẩm bẩm một vài câu.
"Đúng là thời gian thay đổi quá nhiều, năm đó ta chỉ là một hài từ bảy tám tuổi, bây giờ ta đã già nua thế này, mà sư tôn vẫn không một chút thay đổi, thật hổ thẹn" Hoàng Long tự lẩm bẩm hắn muốn khóc nhưng không thể khóc, gặp lại cố nhân ai mà không đau lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!