Chương 112 Chương 112: Sở Tích Nguyệt - Hạo Thiên
Chương 112: Sở Tích Nguyệt - Hạo Thiên.
Tiên Ma Trảm va chạm cùng Độc Long Thủ, hai chiêu thức cực kì cường đại va chạm vào nhau, kiếm khí mang theo Tiên Ma Lực oanh kích mà chém xuyên thủng Độc Long Thủ ra làm hai.
Tiên Ma Trảm cũng không dừng lại, tốc độ cực kì nhanh xé rách hư không xuyên qua màng mưa mà chém lên trên người của Ảnh Sát.
Ảnh Sát cảm nhận được sự nguy hiểm đến tính mạng của mình ập đến, hắn nhìn thấy Độc Long Thủ bị chém làm đôi, nhìn thấy một đạo kiếm khí vô cùng cường đại bạo tạc xé rách hư không xuyên qua trời mưa tầm tả chém đến, hắn đã không còn lực hoàn thủ, đã không còn sức để mà chạy thoát khỏi Tiên Ma Trảm.
Vết kiếm chém lên trên người Ảnh Sát cả người máu me đầm đìa, hắn khụy người xuống, vết máu trên miệng ào ạt chảy ra, hắn mắt lờ đờ như không còn sức sống, Ảnh Sát hiện tại chỉ còn lại một hơi thở, hắn biết hắn đã thua, triệt để thất bại, hắn hôm nay cũng táng thân tại Kiếm Vực, chết trên tay nhiệm vụ mà hắn đảm nhận.
"Không ngờ người chết lại là ta!" Ảnh Sát thân thể mệt mỏi, cơ thể gần như sắp ngã khụy xuống dưới nói mấy lời cuối cùng.
"Ngươi là đối thủ đầu tiên cùng ta đánh đến tình trạng này, ngươi chết cũng xem như không tệ, nhắm mắt đi!" Sở Tích Nguyệt đi lại gần Ảnh Sát nhìn hắn ngã khụy xuống dưới nói mấy lời cuối cùng.
Ảnh Sát sau khi nói mấy lời cuối cùng hắn cũng triệt để nhắm mắt, triệt để chết đi, Ảnh Sát cả một đời chưa từng thất bại, cả một đời chưa từng có đối thủ trong cùng cấp, hôm nay hắn chết đi trên tay một người trẻ tuổi cùng thể hệ, cùng cảnh giới, hắn xem như không đánh mất uy nghiêm cuối cùng của mình.
Sở Tích Nguyệt thân thể mệt mỏi rã rời, cố gắng di chuyển rời khỏi Thiên Mộc Lâm, Ảnh Sát cũng là người đầu tiên nàng không muốn dùng đến Bất Diệt Thiên Công thôn phệ, hắn là một đối thủ đáng được nàng tôn trọng, hắn cũng chỉ nhận nhiệm vụ của người khác, kẻ đáng chết không phải hắn, kẻ đáng chết chính là Kiếm Tông.
Kiếm Tông nàng nhất định sẽ đến trả thù, nhưng chưa phải hiện tại, nàng phải cố gắng dưỡng thương, khi thương thế của nàng khỏi hẳn cũng là ngày Kiếm Tông biến mất.
Sở Tích Nguyệt mở ra Hồng Huyền Táng che ở trên đầu, ung dung bước ra khỏi Thiên Mộc Lâm, nàng giả bộ tựa như mình không hoàn toàn bị thương đi xuyên qua đám người đang quan sát trận chiến của nàng cùng Ảnh Sát bên ngoài Thiên Mộc Lâm.
Ánh mắt Sở Tích Nguyệt lạnh lùng nhìn xung quanh, không khí trở nên lạnh lẽo một cách lạ thường, tất cả những người có mặt tại chỗ này không ai dám di chuyển, không ai dám nhúc nhích, bọn họ sợ rằng nếu như đắc tội Nữ Nhân trước mắt kết cục của bọn hắn sẽ giống như người ở bên trong Thiên Mộc Lâm.
Sở Tích Nguyệt không phi hành mà đi bộ, nàng che Hồng Huyền Táng trên đầu ngăn cản nước mưa đổ xuống cứ như thế mà rời khỏi Thiên Mộc Lâm một cách dễ dàng, nhưng mà nàng rõ nhất tình hình hiện tại của mình, hiện tại ngay cả phi hành nàng cũng không còn đủ sức chứ đừng nói là động thủ giết người.
Sở Tích Nguyệt lảo đảo ngã xuống cách Thiên Mộc Lâm mấy ngàn dặm, nàng cố gắng hết sức mới đi được mấy ngàn dặm, may mắn không ai đuổi đến nên nàng có thể thoát qua một kiếp.
Lúc này cách nơi Sở Tích Nguyệt ngã xuống mấy dặm, một hài tử 7,8 tuổi đang đi trú mưa, bổng dưng nhìn thấy có người tự dưng ngã xuống, hắn cũng không chần chừ mà chạy lại gần xem tình hình, hắn lúc này vội vàng chạy về thôn gọi thêm mấy huynh đệ giúp đỡ mới cứu được Sở Tích Nguyệt một mạng.
.............
.............
Sáng sớm, ánh mặt trời đã chiếu rọi cả một khu vực, ánh nắng cũng chiếu rọi xuống đôi mắt của Sở Tích Nguyệt, nàng cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể nàng không còn một chút sức lực để nàng có thể động đậy.
Sở Tích Nguyệt xem xét tình hình xung quanh, nơi này thật đơn sơn, đơn sơn hơn cả nhà tranh ở Ma Thiên Sơn rất nhiều, trong nhà không có gì ngoài một cái bàn, cùng chiếc giường nàng đang nằm, nàng hiện tại không biết mình đang ở đâu, tâm lý cũng có chút đề phòng.
Bên ngoài một hài tử 7,8 tuổi bước vào, hắn mang theo một bát cháo nhỏ cùng một cái bánh bao, khuôn mặt của tiểu tử này có mấy phần lắm lem lắm lút, thân thể gầy yếu, nhìn như đã mấy ngày không ăn uống, tiểu tử cứ nhìn chằm chằm bánh bao cùng với chén cháo nhỏ mà chảy nước miếng, nhưng hắn cũng không vì thế mà ăn hết.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi sao, mau ăn cháo và bánh bao" Hài tử 7, 8 tuổi nhìn nàng ngây thơ cười nói.
Nàng nhìn thấy tiểu tử này nàng lại nhớ về bản thân trước khi cả nhà bị Kiếm Tông diệt tộc, cả người cũng lắm la lắm lét như vậy, nếu như năm đó nàng không lên được Ma Thiên Sơn, không gặp được sư phụ nàng có lẽ đã chết ở đâu đó rồi, chứ đừng nói nàng có thể tu luyện đến hiện tại.
Sở Tích Nguyệt nhìn hài tử mỉm cười nói "Đệ không đói sao?".
"Không sao, ta có thể nhịn được tỷ tỷ đừng lo" Hạo Thiên nhìn Sở Tích Nguyệt cười nói, nhưng mà cái bụng của hắn lại không để yên.
"Hì, tiểu tử đệ đã đói đến mức đó rồi còn có thời gian lo cho ta, không sợ ta ăn hết của đệ sao?" Sở Tích Nguyệt phì cười nhìn hài tử, nàng biết hắn đã rất đói rồi.
"Không sao, ta không bị thương nặng giống như tỷ, nếu như cố gắng làm việc một chút ngày mai cũng sẽ có bánh bao bỏ bụng" Hạo Thiên nở một nụ cười thật tươi, trên khuôn mặt có mấy phần vui vẻ.
Sở Tích Nguyệt nghe vậy cũng cảm thấy rất tội nghiệp hài tử này, nàng cố gắng ngồi dậy từ trong trữ vật lấy ra một thỏi bạc nhỏ đưa cho hài tử.
"Cầm lấy, đi mua thứ gì đó ngon ngon ăn đi".
"Tỷ tỷ thật cho ta sao? Rất nhiều ngân lượng" Hạo Thiên nhìn thấy mấy lượng bạc mà Sở Tích Nguyệt lấy ra đưa cho hắn, trong lòng cũng vui mừng như điên, nhưng hắn cũng không thể tùy ý đụng vào.
"Đúng vậy cho ngươi, mau đi đi ta muốn nghỉ ngơi một chút" Sở Tích Nguyệt ném mấy lượng bạc vào tay Hạo Thiên sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Hạo Thiên vừa rời đi Sở Tích Nguyệt liền vận chuyển Bất Diệt Thiên Công trị thương, sau mấy giờ nàng đã có thể đi lại một cách bình thường, may mắn cho nàng là bốn ngày trước nàng thôn phệ được bốn cái thi thể Thiên Tôn Cảnh nên hiện tại mới dễ dàng bình phục như vậy.
Buổi chiều Hạo Thiên cũng quay trở lại, hắn mang về một túi bánh bao cùng một con vịt quay đây có lẽ là lần đầu tiên hắn dám mua nhiều thức ăn như vậy, hắn sợ rằng Sở Tích Nguyệt không ăn thức ăn bình thường nên đành lấy mấy lượng bạc mua vịt quay cho Sở Tích Nguyệt còn chính mình thì ăn bánh bao.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Hạo Thiên trở về nàng cũng có chút vui mừng, nàng sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm, hắn lần đầu cầm nhiều tiền như vậy sẽ bị người khác nghi ngờ, lúc đó nàng bị thương quá nặng không kịp suy nghỉ chu toàn nên mới vội vàng đem nhiều ngân lượng như vậy cho hắn, nhưng nhìn thấy Hạo Thiên không bị gì nàng cũng yên tâm phần nào.
"Tiểu tử về rồi sao"
"Tỷ tỷ, ta có mua vịt quay cho tỷ, ta biết tỷ sẽ không ăn đồ ăn tầm thường nên mua cho tỷ một chút đồ ăn ngon" Hạo Thiên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt đã có thể di chuyển, trong lòng hắn cũng có một chút vui mừng cầm theo vịt quay chạy lại gần.
Hai người cứ như thế vui vẻ cùng nhau ăn bữa tối, một đêm cứ như thế qua đi không có chuyện gì xảy ra, nơi này cũng thật yên bình, nàng cảm nhận được rằng nơi này không có tu luyện giả, chỉ toàn là phàm nhân, cuộc sống ở đây rất tốt nên nàng quyết định lưu lại trị thương một thời gian.
Sở Tích Nguyệt tỉnh dây đã không thấy Hạo Thiên ở đâu, nàng cũng thật sự không biết hắn còn nhỏ như vậy dậy sớm như thế làm gì.
"Tỷ tỷ, ta mua thức ăn sáng trở về" Hảo Thiên khuôn mặt tươi cười nhìn nàng.
"Tiểu tử, ngươi tên gì?"
"Đệ tên Hạo Thiên, còn tỷ tỷ tên gì?" Hắn cũng rất tò mò nhìn nàng hỏi, hắn chưa từng gặp tỷ tỷ nào xinh đẹp như vậy, đầu tóc lại làm một màu đỏ như máu cực kì nổi bậc.
"Ta gọi Sở Tích Nguyệt, sau này gọi ta Sở tỷ tỷ là được"
"Được, Sở tỷ tỷ".
Sở Tích Nguyệt cứ thế sống cùng Hạo Thiên đã gần một tháng, cuộc sống của Hạo Thiên cũng tốt hơn phần nào, những người trong thôn cũng đối với Sở Tích Nguyệt rất tốt, nàng thương thế đã khỏi, đã muốn rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!