Lê Văn Vân nhếch mày, ngờ vực nhìn nhân viên phục vụ, điềm đạm nói: “Cậu nhầm rồi nhỉ.”
Nhân viên phục vụ định nói gì đó thì một giọng nói vang lên trong micro.
Không biết Mao Vũ Sinh đã đi đến giữa phòng từ khi nào, trong tay anh ta đang cầm micro, kinh ngạc hét lên: “Ôi trời, đây là rượu sâm panh Bạch Tuyết ‘Con tàu của sự im lặng’ năm 1907 đấy, là bảo vật của KTV Đế Hào, Lê Văn Vân quả nhiên là hào sảng nha, vì sinh nhật của Hân Hân mà nỡ mở một chai rượu đẳng cấp nhất thế giới có giá trị gần hai triệu!”
“Soạt!”
Khi giọng nói của Mao Vũ Sinh vừa dứt, trong chốc lát, căn phòng bỗng chốc có hơi im lặng, Mao Vũ Sinh lặng lẽ tạm dừng bài hát lại, lúc này cả KTV đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Lê Văn Vân, trong ánh mắt toàn là sự kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc mà Mao Vũ Sinh nói, Lê Văn Vân đã biết được đại khái là ý gì rồi.
Rõ ràng, Mao Vũ Sinh cảm thấy bản thân anh nhất định sẽ không móc ra được số tiền này, cho nên lúc bắt đầu đã kết hợp với người của KTV bên này, muốn chơi anh, bây giờ Mao Vũ sinh nói như vậy, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cho dù bản thân anh có từ chối hay không cũng đều khó xử.
Từ chối rồi, nhất định sẽ mất mặt trước sự dõi theo của mọi người.
Không từ chối thì anh ta chắc chắn rằng bản thân anh không lấy ra được số tiền này.
Hơn nữa, người có thể xây dựng một KTV lớn như thế này, lại lịch phía sau nhất định không kém, không chừng là Dương Hải, người đứng sau có thể lực như thế thì sẽ ép buộc khiến bản thân anh phải gánh món nợ này.
Lê Văn Vân lập tức lọc sạch dòng suy nghĩ, anh từ từ nhìn sang Mao Vũ Sinh.
Mão Vũ Sinh cũng đang cười nhìn anh, nhưng sự thâm độc trong ánh mắt đó lại vô cùng rõ ràng.
Ở bên cạnh, Đặng Hân Hân khẽ chau mày lại, cô cảm thấy có gì đó không đúng, đương nhiên cô cũng không loại trừ khả năng Lê Văn Vân thật sự mở cho cô một chai sâm panh nổi tiếng và quý giá.
Diệp Mộng chau mày lại, trong nhận biết của cô với Vưu Tường, Lê Văn Vân quả thực không lấy ra được số tiền này, họ cảm thấy cái vòng ngọc đó cũng là do Lê Văn Vân mượn tiền của Đỗ Tịch Tịch mới mua được. Có thể là tiền lương ứng trước.
Cho nên bọn họ đoán đại khái đây là mánh khóe của Mao Vũ Sinh.
Khóe môi Vưu Tường nở một nụ cười, quyết định châm thêm lửa, anh ta vỗ tay nói: “Quả nhiên là giàu có hào sảng nha, loại rượu cao cấp này, cho dù là tôi cũng rất ít khi mở.”
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, nhân viên phục vụ nhìn Lê Văn Vân, cười híp mắt nói: “Thưa anh, mời anh thanh toán trước. Một triệu chín!”
Lê Văn Vân nhún vai, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, tôi không có gọi, ai bảo cậu mở thì cậu đi tìm người ấy trả tiền, đừng tìm tôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!