Lúc này, ỏng chú da trâng chú động giới thiệu và nói: “Tự giới thiệu một chút, cỏ thế gọi tôi là Bray, hoặc có thế gọi tôi là thuyền trưởng Bray. Ở vùng biến phụ cận này, tôi là vua tuyệt đối! Mời ngồi!’
Lê Văn Vân và những người khác cũng không khách khí mà ngồi xuống. Ánh mât của thuyền trường Bray rơi vào trên mấy người Phạm Nhược Tuyết, Hoàng Thi Kỷ, quét qua quét lại cháng kiêng dè gì.
‘Thu hồi lại ánh mât dâm đãng của anh đi!” Cố Bạch không nhịn được mà lãnh đạm nói.
Bray nhướng mày nhưng sau đó lập tửc nở nụ cười: “Lỗi cúa tôi, chú yếu là vì tôi hiếm khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp như vậy trên hòn đảo của chúng tôi, vì vậy mới không nhịn được mà nhìn thêm!”
‘Tốt nhất là như vậy.” Lê Văn Vân thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống ghế chờ kết quả!
Sau khoảng mười phút, người đãn ông đeo kính quay lại. Sau khi nói nhỏ vào tai Bray, Bray nhàn nhạt lèn tiếng và vươn năm ngón tay với đám người Lê Văn Vân: “Năm trám ngàn đô la Mỹ!’
Lê Văn Vân cau mày, Lý Kim Minh nói: “Được thôi, quẹt thẻ đi!”
Anh ta dường như không muốn xung đột quá nhiều với những tên cướp biến trên đảo.
Lé Văn Ván tuy râng có chút không vui trong lòng, nhưng sau khi Lý Kim Minh nói như vậy, anh cũng không nhiều lời, báo Hoàng Thi Kỳ lấy thẻ ngân hàng ra!
“Ôi!” Bray nhìn thấy thẻ ngân hàng mà Hoàng Thi Kỳ lấy ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, xem ra nguồn gốc của mọi người đêu bí ẩn nhỉ!”
Tên cướp biến chết chóc này vậy mà lại biết về Ngân hàng Tân Hải.
Tuy nói như vậy, nhưng anh ta vần thành thật quẹt thé cho đám người Lẻ Văn Vân, sau đó nói: rXong rồi, trước khi mang đồ đi, cho tôi hỏi các người một chút được không? Không biết hai chiếc du thuyền của các người đến từ nơi nào, muốn đi
đến đáu?”
Lý Kim Minh cau mày nói: “Điều này hình như không liên quan gì đến các anh nhỉ, chúng ta chỉ là giao dịch với nhau mà thôi.*
Lê Văn Vân nhìn về phía Bray và hỏi: “Vậy đúng lúc, thuyền trưởng Bray, tôi cũng có một câu hỏi. Trên du thuyền trong cảng, tôi cũng thấy người trên đảo của anh đang cầm súng đứng trẽn đó. Họ đến tìm anh đẽ’ tiếp tế à? Hay họ bị anh bât
cóc?”
“Không thế trá lời!” Thuyền trướng Bray cười nói: “Các anh chí lại đây giao dịch mà thôi.”
Đám người Lê Văn Vân hơi nhướng mày, lúc này Bray nói: “Đưa bọn họ đến kho hàng khuân vác vật tư đi!”
Lê Văn Vân và những người khác không nói gì nữa, họ lùi ra khỏi cửa. Khi ra đến cửa, Lý Kim Minh nói vởi đám người Lé Văn Vân: “Anh Lè, chút nữa các anh có thế đi dạo nơi này một chút. Đương nhiên, cố gang đừng chọc tới người trèn hòn đáo này, tránh chút phiền phức, nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian. Chúng tôi cân khoảng bốn giờ, đến lúc đó các anh đến câng hội hợp là được.’
Lê Văn Vân gật đầu, Đao Ba và Lý Kim Minh chỉ huy đám người Minh Giáo đó đi theo đám hải tặc về phía nhà kho.
Còn Lẽ Vãn Ván và những người khác đi theo một hưởng khác.
“Lão đại, anh nghĩ thế nào? Đánh giá theo tình hình vừa rồi, những người đó rõ ràng là người trên du thuyền. Những người này đều lè những người giàu có, hơn nữa gân như có thể chác
chán rang họ đã bị bát cóc.” Lý Thu nói: “Hay là chúng ta trực tiếp động thủ đi. Hòn đảo này chỉ có một đám ô hợp, chúng ta thì mang theo gần ba ngàn người, san bằng bọn họ quá ư là dễ dàng/
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!