Lê Văn Ván gật đầu, cùng đoàn người bước lẽn đảo. Sau khi đặt chân trên mặt đất, cố Bạch nheo mắt nói: “Thật thoái mái!”
Một vài người đàn ỏng vội vã chạy đến, họ vây quanh Phạm Nhược Tuyết, Doãn Nhu, Hoàng Thi Kỳ và Trương Vãn Hà, bô lô ba la nói gì đó.
Có một người lớn gan giơ tay sờ về phía Trương Vãn Hà.
Bị vây quanh bởi mấy người, mấy cô gái đã có chút buồn bực, thấy có người động thủ, ánh mát Trương Vãn Hà chợt trở nên lạnh lẽo. Cõ ấy trớ tay bât lấy, người đàn ỏng hét lèn một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Râc rác…”
Nhìn thấy Trương Vãn Hà ra tay, khoánh khâc tiếng hét vang lên, đám hái tặc giống như được tiêm máu gà, vài người trực tiếp giơ súng lên.
Lê Văn Vân cau mày.
Anh không muốn gây ra râc rối, nhưng lại không ngăn nối rẳc rối chủ động đi tìm họ.
Anh lạnh lùng nhìn về phia người phụ trách của cảng.
Anh chảng này ngăm đen vả cứng cáp, không hề ngăn cản, ngược lại còn vỏ cùng thích thú xem cánh này, ánh mắt cũng đánh giá đám người Phạm Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.
Vào lúc này, thuyền trưởng của du thuyền mấy người Lê Văn Vân cau mày, sau đó bước tới gân người dàn ông này nói gì đó.
Sau khi người kia nghe xong liền nhíu mày, tiếp đó xông vào đám người hét lởn!
Giây kế tiếp, đám người vảy xung quanh Lẽ Vãn Vãn mới rút lui một cách miễn cưỡng.
“Anh đã nói gì với anh ta rồi?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.
‘Tôi nói với bọn họ, nếu các anh còn như vậy, tôi sẽ không mua chỏ của anh, chúng tôi sẽ đi đảo tiếp theo!” Thuyên trưởng nói: “Vì tiền, anh ta vần thỏa hiệp!’
Tiền, có rất ý nghĩa nhiều trong thế giởỉ thực, có thể mua vũ khi, có thế mua thức ăn…
“Nhóm đồ tế này!” Trương Vãn Hà khịt mũi lạnh lùng ném người đàn ông trên mặt đất.
Lúc này, Lê Văn Vân và thuyền trướng của họ nói: “Mọi người, đi với tôi!’
Họ đi theo người đàn ông da đen, cộng thêm người của Đao Ba, khoáng hơn trảm người, trực tiếp đi qua đám đòng ở cáng, rồi đi về phía bên trong.
Đi được một đoạn, Hoàng Thi Kỳ đột nhiên vổ vai Lê Văn Vân nói: ‘Nhìn qua đó đi!”
Lê Văn Vân nhìn về hướng Hoàng Thi Kỳ chỉ, sau đó hơi sững sờ. Theo hướng đó, bọn họ nhìn thấy một chiếc du thuyền hạng sang khác, lúc này trên boong du thuyền có mấy người cầm súng, mặc đồ cướp biến, mấy người ớ trong trang phục hái tặc đang tuần tra qua lại.
“Đây là…” Lê Văn Ván cau mày nói: “Chấng lẽ du thuyền bị bọn hải tặc này bát cóc?’
“Điều này khó nói lám.” Bên cạnh, Cổ Bạch nói: “Nhưng nếu thực sự bị bầt cóc, tôi nghĩchúng ta cân phải hành động.’
Lê Văn Ván gật đầu.
Dù không côn là Người Gác Đêm nhưng nếu thực sự lã tình huống bị bât cóc, họ cũng không thế khoanh tay đứng nhìn.
“Quan sát một chút đi, cũng có thế là họ đang thực hiện các giao dịch với những người ở đây. Du thuyền chỉ là một vỏ bọc.”
Lý Thu nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!