Nói xong, anh ta lại liếm môi nói: “Không biết áp trại phu nhân của thủ lĩnh hải đáo nãy có bộ dạng như thế nào. Nếu bộ dạng xinh đẹp thì tỏi sẽ bât cô ta về làm vợ cúa tôi!”
Lẽ Văn Vân có chút không nói nên lòi về sở thích tệ hại của anh ta.
“Đừng gây chuyện!” Lê Văn Vân nói: “Tôi không muốn lãng phí quá nhiêu thời gian ờ đây.”
‘Tôi biết, tôi biết!” Cố Bạch nói.
Một lúc sau, một hòn đảo từ từ xuất hiện trong tâm mât của Lè Văn Vân, nó gần biến, có rất nhiều cao ốc, quy mô không lớn lâm, đại khái tương đương với một thị trấn nhó.
Có khá nhiều tàu đậu ờ cảng, điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên lè ở đó còn có một con du thuyên khống lồ.
Quy mô của con du thuyền là khá lớn, trên đó có một vài chữ viết bẳng tiếng Anh.
“Hiệu Dương Quang!”
“A, không ngờ ngoài chúng ta ra còn có những du thuyên khác đang tiếp tế ở đây. Những người nãy giao thiệp với bọn cướp biến đúng là can đám thật.’ Bèn cạnh, Lý Thu bĩu mỏl nói.
Lẽ Văn Vân liếc qua đó và không quan tâm lâm. Không bao lâu, hai chiếc du thuyên dừng ờ cảng, Lê Văn Vân vươn vai nói: “Đi thôi, đã đến lúc chúng ta phải xuống rồi.”
Họ đi dọc boong tàu về phía hòn đảo.
Trên con du thuyền bên cạnh họ, Đao Ba cũng bước ra khỏi boong cùng một nhóm người, không ai trong số họ có vũ khi.
Bẽn ngoài khu Tội Ác, có rất ít nơi cho phép sứ dụng vũ khí.
Đây là nơi sinh sống của những tên cướp biến, nếu mang quá nhiều vũ khí, ngược lại có thế gây ra một số xung đột.
Vê phía Lê Văn Vân, thuyền trưởng du thuyền của họ lè người đi đấu. Khi anh ta đi vào bờ, trên bờ có khá nhiều người, họ ăn mặc không quá ô’n, da ngăm đen, hiến nhiên là phải dầm mưa dãi nâng lảu ngày.
Điều khiến Lè Văn Vân ngạc nhiên nhất là tất cá họ đều có súng treo trên ngực. Thuyền trường bước về phía trước và giao tiếp với những người ờ đó bầng những lời mà Lê Văn Vân chưa từng nghe bao giờ.
Có rất nhiều người ở cảng, Lê Văn Vân đoán rằng có lẽ có trên trăm người!
Nhìn thấy đâm hải tặc nãy, Liễu Ngọc có chút sợ hãi nói: ‘Em… vẩn không nên xuống thì hơn!”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được, vậy em về trước đi, cứ đợi ở trên tầng cao nhất, thành thật đi theo Trần Tiêu là được.’
Trần Tiêu cũng không chọn xuống thăm thú. Anh ta không hề quan tâm đến những thứ này, chỉ muốn đến Europa càng sớm càng tốt và chém chết Demps để trả thù!
Những người trong cảng đang nhìn đám người Phạm Nhược Tuyết đứng trên boong một cách chẳng e dè gì.
Ngoại hình của Phạm Nhược Tuyết, Hoàng Thi Kỳ và Doãn Nhu có thế nói là đinh cao, hơn nữa tinh trạng da của họ hoàn toàn không thế so sánh với những hái tặc thường xuyên dầm mưa dãi nâng ỏ cảng này!
Nhiều người còn trực tiếp huýt sáo.
Doãn Nhu thấy những người này đối xử vói mình như vậy, phải biết ờ khu Tội Ác không có người nào dám chọc ghẹo bà ta chút nào. Bà ta lạnh lùng hỏi: “Tôi có thế giết những người này không?”
CỐ Bạch vả những người khác sứng sốt, mặc dù những người này có đeo súng, nhưng hầu hết đều là người thường, làm sao có thế là đối thủ của Doãn Nhu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!