“Cho nên ông trộm mấy đứa nhỏ đi huấn luyện thành người của chính mình?” Lê Văn Vân cười hỏi: “Điều này có chút
không hợp lý, nếu ông muốn người, ở thành phố này tùy tiện nói vài câu, toàn bộ người của thành phố đều sẵn lòng gia nhập với ông. õng muốn bồi dưỡng con cái nhà bọn họ thành người của mình thì cứ việc tự mình nói một tiếng là xong, có cần phải lén lút như vậy không?”
Minh Sùng nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, lác đầu với Lê Văn Vân và nói: “Lê Văn Vân, chuyện này cậu đừng quan tâm nữa!”
Lê Văn Vân cau mày!
“Tôi có thể đảm bảo với cậu rang những đứa trẻ đó vẫn ổn.’ Minh Sùng nói.
Lê Văn Vân lúc này mới chú ý tới khóe miệng Hodges hơi giật giật, trong mât hiện lên một tia sợ hãi!
Đánh giá từ những lời của Minh Sùng, anh dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Lê Văn Vân đã từng đ’ê cập đến chuyện này với anh ta trước đáy, nhưng lúc ấy Minh Sùng tỏ vẻ râng anh ta hoàn toàn không biết điều đó, bây giờ nhìn bộ dạng của anh ta, có lẽ trong khoảng thời gian này anh ta đã biết rồi.
Trên thực tế, Lè Văn Vân chưa bao giờ hiếu rõ thân phận thực sự của Minh Sùng. Nếu anh ta là Người Gác Đêm số 1, cho dù anh ta là siêu cấp thì cũng không nên khiến Hodges kiêng dè như vậy.
Sau đó mới phát hiện ra rằng đó chính là con át chủ bài của nhóm người được gọi là Người Gác Đêm ấn náu trong bóng tối!
Nhưng Lê Văn Vân cũng cho rằng không có khả năng xảy ra, đây là khu Tội Ác, nếu Hodges thực sự hô hào thì không biết có bao nhiêu người trong thành phố này sẵn sàng hường ứng đi theo ông ta!
Sự tồn tại của Hodges là một sự tồn tại tương đối đặc biệt. Một mặt, sự tồn tại của ông ta hạn chế thành phố. ở một mức độ nhất định, ông ta là đòng minh của Người Gác Đêm!
Nhưng mặt khác, nếu ông ta đem một đám người lớn như vậy ra khỏi khu Tội Ác, vậy thế lực này thậm chí còn có thế không thua kém gì Người Gác Đêm!
Sự hiếu biết về thành phố này, thật ra Lè Văn Vân cũng không có quá nhiều.
Nhưng bảy giờ Minh Sùng đã lèn tiếng rồi, anh không thế nói thêm gì nữa. Anh thở dài nói: “Được rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi đã hứa với một người là ông sẽ thả đứa trẻ ra, cho dù ông muốn bồi dưỡng nó cho bản thân thì cũng phải cho người nói một tiếng mới được.”
“Gân đây, chỉ có một người, tên là Tiếu Vũ, là con gái của Julissa, đúng không?” Hodges hỏi.
Lê Văn Vân sững sờ, anh nở nụ cười như có như không mà liếc nhìn Hodges: ‘Quá nhiên, mọi hãnh động của tôi trong thành phố này đều nằm trong tầm ngắm của ông.”
■’Không phái như vậy!” Hodges nói: “Cậu ớ thành phố này, tôi chưa từng để ý đến cậu. Chỉ là người mà tôi kéo đến bồi dưỡng cũng không nhiều lắm, mấy tháng gằn đây, cũng chỉ có
một người như vậy.”
Đối với lời nói của ông ta, Lê Văn Vân từ chối cho ý kiến, cung chẳng tin tưởng gì cho lám, chỉ xua tay nói: “Nhớ kỹ là tốt!*
Hodges nói: ‘Tôi se đích thân đưa Tiếu VQ tới cửa đế nói rõ với cô ta vào buổi tối.’
“Đã vậy thì nâng ly chúc mừng!” Lê Văn Vân mỉm cười gật đầu.
Mọi người cùng nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên.
Lẻ Vấn Vân và Hodges chạm ly. Từ trước đến giờ anh vẫn không nhìn thấu người đàn ông này!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!