Hơn ba nghìn tám trăm người.
Lê Vãn Vân khống khỏi hít ngụm khí lạnh.
Con số này thật sự hơi nhiều.
Đúng lúc này, Đao Ba mím môi nói: “Anh có chắc là muốn dẩn hết đám người này ra ngoài hay không? Con số này… thật sự hơi nhiều. Liệu Hodges có đồng ý không?”
“Chuyện này không do Hodges quyết định.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
‘Tôi vần chưa nói cho bọn họ biết, vì tôi sợ không làm được, đến lúc đó tôi sẽ mất hết uy tín.” Đao Ba ho khan.
Lê Văn Vân gật đâu nói: “Anh làm rất tốt, thật ra tôi cũng không nẳm chắc lè có thể dần hết mọi người ra hay không.”
Anh không sợHodges, nhưng Hodges đã ở đây nhiều năm như vậy, ông ta quản lý toàn bộ thành phố, nên không thế nói trước dưới trướng cúa ông ta có bao nhiêu sức chiến đấu.
Nếu anh muốn dần người đi thì ngày mai phải bàn bạc với Hodges mới được.
Tất nhiên, anh vần còn một chuyện nữa, đó là vấn ấê liên quan đến mấy người đột ngột biến mất khỏi khu Tội Ác.
Anh nghi ngờ chuyện này giống y như đám người Hoàng Thi Kỳ, là do Minh Sùng đã sáp xếp người dẫn mấy đứa trẻ có thiên phú khá cao đi, nhưng hôm đó anh đã đi đến thị trấn nhỏ đấy, nhưng không phát hiện ra sự tồn tại của đứa trẻ nào. Anh
cüng da höi Minh Süng, nhirng Minh Süng phü nhän chuyen näy.
Nhir väy, chi cö möt minh Hodges lä biet chuyen näy.
“Cön bao lau ntfa thi chüng ta se xuat phät?” Oüng lüc näy, Trän Tieu hcri nöng löng höi.
Öng ta da dgi bäo thü hai mircri näm röi. Bäy gier chuyen ö ben näy da dircrc xir ly on thöa röi, tat nhien öng ta nöng löng muön röi khöi däy, de chay den Europa ehern Demps.
“Ooi väi ngäy nCra di. Chüng ta phäi bän bac ky cäng ve chuyen näy, öng da doi hai mircri näm röi. nen deri them möt hai ngäy niJa cüng chang sao.” Le Van Van binh tTnh nöi.
Trän Tieu gat däu däp: “l/m!”
“Chüng ta häy nem thir chai rirou vang näy triröc da, toi thay öng ta giau nö ö noi cao nhat, nen doän däy lä chai rircru ngon.” Oao Ba ngöi ben canh liem möi nöi.
Le Van Van mim ciröi, Pham Nhircrc Tuyet di väo phöng läy may chiec ly ra, rot cho möi ngiröi möt ly. Sau khi rot däy moi ngiröi cüng näng ly len nöi: “Chüc mirng chüng ta da chien thäng trong trän näy.”
Moi nguöi deu gio ly len.
“Chüng ta bät d*äu än thöi!” Le Vän Vän ciröi nöi.
“Cöc! Cöc! Cöc!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Bạch đứng dậy chạy tới mở cửa, phát hiện quản gia nhà Hodges đang đứng ở cửa, cháp tay ra sau, thấy đám người Lè Văn Vân đang dùng bữa thì khẽ cúi người nói: “Chào mọi người, ông chủ của chúng tôi đang tổ chức một bữa tiệc tại nhà để chúc mừng chiến tháng lân này của mọi người, cậu Minh và bà Doãn Nhu cũng đang ớ đấy.”
Lê Văn Vân nhìn một bàn thức ăn, rồi lại nhìn Phạm Nhược Tuyết.
“Chúng ta vốn có việc tìm Hodges, nên cứ qua đó trước đi.” Dứt lời, anh nhìn Lại Tuân và Chu Linh nói: “Dì Chu, chú dì và Nha Đầu cứ ăn trước đi, ăn xong thì cất vào tú lạnh. Đợi tụi cháu quay về hâm nóng lại một lát, coi như ăn bữa khuya.”
Đao Ba ho khan nói: “Vậy các anh cứ đi đi, tôi không đi đâu.”
Lê Văn Vân nhìn anh ta, gật đầu đáp: “Được.”
‘Tôi cũng không thích tiếp xúc với người như vậy.” Trần Tiêu cũng lên tiếng.
Dứt lời, ánh mắt cúa ông ta lại dán vảo chai rượu vang trước mặt, có lẽ mùi rượu vang đã khiến ông ta khá thỏa mãn.
Lè Vãn Vân đứng dậy nói: “Vậy chúng ta xuất phát thôi.”
“Được.” Đám người Phạm Nhược Tuyết nói.
Tất nhiên Liễu Ngọc cũng ở lại, cuối cùng chỉ có sáu người
trong đội 11762 lái xe đến đó, chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến trang viên của Hodges.
Mỗi lần đến đây, trong lòng Lê Văn Vân đều cảm thán một lúc, cuộc sống cúa Hodges chắng khác gì một hoàng đế.
Bọn họ bước vào phòng ăn, trong phòng đang bảy một chiếc bàn dài, bên trên bày đủ loại thức ăn, hình như đế chăm sóc cho đám người Lê Vãn Vân mà cố ý nấu món Trung.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!