“Bùi Nghênh Tùng, cô nhóc này có lẽ vừa lên siêu cấp thôi, giao cho ông không thành vấn đề chứ?” Ellen Hibbert hỏi.
Bùi Nghênh Tùng giật khoé miệng, nhưng vẫn cắn răng, ông ta móc ra một viên dược màu đỏ, nhét vào miệng mình, sau đó Lê Văn Vân cảm nhận được khí tức của ông ta đang tăng lên không ngừng, thậm chí là đạt đến mức siêu cấp.
Ông ta là một tên nguỵ siêu cấp, có thế dựa vào thuốc đặc chế của Hồng Nguyệt mà nâng cao mức độ của bản thân tạm thời, nhưng khoảng thời gian này chỉ có nửa tiếng mà thôi.
“Nhiều nhất là nửa tiếng thôi!” Bùi Nghênh Tùng nói.
“Nửa tiếng, bốn người chúng tôi giải quyết Lê Văn Vân cũng đủ rồi.” Ellen Hibbert liếm liếm môi: “Trừ phi cậu ta là Trác Nhất Minh hoặc Hodges!”
Lê Văn Vân đứng đó, anh thở thật chậm.
Sau đó tay phải đặt lên lưng, đao Vô Danh cũng chầm chậm được rút ra!
“Thực tế tôi bây giờ cũng không biết tôi mạnh đến mức nào.”, Lê Văn Vân vừa rút đao vừa nói: “Vừa hay, có thế lấy các người ra làm thử nghiệm!”
Nói xong, anh rút đao, chỉ về phía trước, tiếp tục nói: “Vì vạn vật đang còn hô hấp ngoài kia!”
“Chiến!”
Bên cạnh, Hoàng Thi Kỳ cũng rút đao Lam Tinh ra, đồng thời cũng niệm khấu hiệu theo Lê Văn Vân: “Kiếm chỉ tới đâu tim ta ở đó!”
Dù cho họ đã rời khỏi Người Gác Đêm, nhưng giờ phút này, họ vẫn không nhịn được mà thốt ra câu này.
“Chiến không lùi bước!”
Khác tiếp theo, hai người hét to một tiếng, một tiếng này như là một tín hiệu, 2 đánh 5, hai người đều không chọn lùi bước, mà trực tiếp bay lên phía trước!
“Đối thủ của cô là tôi!” Bùi Nghênh Tùng rút hai cây dao găm ra, khí thế dồn về phía Hoàng Thi Kỳ, mà bốn người còn lại trực tiếp bay v‘ê phía Lê Văn Vân.
ở trên sân thượng không xa, đám người Hodges đang ngồi đó, lúc này bao gồm Minh Sùng, đều đứng dậy, họ đều cầm kính viễn vọng đế xem chiến trường ở nơi xa.
“Đám người này… chầng vui gì cả, tôi còn tường sẽ đánh nhau kịch liệt lâm chứ!”, Doãn Nhu đột nhiên nói.
Họ đang quan sát chiến trường siêu cấp bên dưới, kết quả họ phát hiện, chiến trường bị mở rộng ra một khoảng rất lớn, đang tản dần ra cả khu phía Băc, nhưng người ra tay mạnh lại rất ít, đại đa số vẫn đang xung đột nhẹ!
Người của thành phố này đại đa số đều suy nghĩ làm thế nào
đế sống tiếp, những người ở đây đều là những kẻ lão làng cả!
Họ đều rất rõ điều quyết định tháng bại cuộc chiến này chính là chiến đấu giữa siêu cấp với nhau, họ, chỉ là một mồi lứa nhỏ!
Vậy nên có không ít kẻ đều không hề có ỏm theo quyết tâm tới chết mà đánh, đương nhiên, chết người là điều không thể thiếu, ví dụ như cố Bạch và Trần Tiêu!
Hai người ờ trận chiến siêu cấp này không khác gì hai vị sát thần.
Hodges liếm môi rồi nói: “Chà, thú vị đấy!”
“60 độ phía đông bắc!”, Hodges nói: “Chiến đấu giữa siêu cấp Lẻ Văn Vân dường như đã bị đánh úp, đến tôi cũng không biết chiến thần đời trước của Hồng Nguyệt lại cư ngụ ở thành phố này.”
Doãn Nhu vội vàng nhìn sang, sác mặt bà ta hơi thay đổi!
“Một đánh bốn!” Doãn Như mặt biến sắc, đồng thời trong lòng cũng do dự có nên sang giúp không.
“Không phải bà cảm thấy cậu ta có thê’ thắng sao?”, Hodges lạnh nhạt nói: “Không phải tôi tự hạ thấp mình, nếu tôi phải đối mặt với bốn người này, tôi cũng thua không chừng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!