Rất nhiều người thấy Đao Ba đi vào phòng, họ cứ đợi như vậy, đợi Đao Ba ra mệnh lệnh.
Họ cược cả sinh mệnh, cả tương lai của mình vào đây.
Trong dòng người, Thanh Mộc Tinh Tử khẽ đứng vào một bên, cô ta nhìn quanh bốn phía, muốn tìm Lê Văn Vân, nhưng xung quanh hơi nhiều người, nhất thời không thế tìm thấy ngay.
‘Có hơi lo láng!”
‘Bây giờ họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin anh Đao Ba thôi.”
‘Thắng rồi, chúng ta sẽ đứng vững ở thành phố này!”
Bên dưới là hằng hà người đang thảo luận, họ đang tự khích lệ mình, nhưng trên mặt vần lộ vẻ không chắc chán.
Ngay lúc này, có người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đao Ba đứng trên ban công!
Đao Ba vẫn giữ dáng vẻ đó, ở trần nửa thân trên, bình rượu ngay GO đã trở thành vò rượu, mà hôm nay, vò rượu của anh ta đầy ụ, rượu bên trong hiến nhiên không ít, dù gì thì anh ta bây giờ đã là kẻ đứng đầu của 63 tên đỉnh cấp, chuấn bị chút rượu đế uống chẳng có gì ghê gớm cả!
Anh ta bước ra ban công, dường như đã chuấn bị kĩ, bên dưới có người ném loa lên.
*Mẹ nó!” cố Bạch nói: “Tên này sớm đã chuấn bị đê’ nói rồi cơ, có cả loa, thật ra không cần anh nhác.’
Bên cạnh, Lê Văn Vân vác cặp đao, trên mặt không để lộ nét biếu cám nào.
Lúc này, Đao Ba cất lời.
’Các anh em Minh Giáo!” Anh ta mở lời, ngữ khí mang theo sự chắc chán kiên định: ’Tôi biết rằng mọi người ở thành phô’ này đều có mọi lý do của riêng mình, đa số đều chắng tốt đẹp gì, chúng ta là những kẻ bị thế giới này ruồng bỏ, nơi này có tên gọi là khu Tội Ác, chúng ta là những kẻ vác tội lỗi mà bước về phía trước.”
Giọng anh ta vang lên, tiếng ồn nháo nhác của cả con đường bỗng chìm nghỉm.
’ở thành phố này, cho dù bạn là đỉnh cấp, cũng chưa chăc chết ngày nào, ờ thành phố này mọi người đều là thổ phỉ, không có nhân tình.” Đao Ba nói một cách tha thiết: “Anh em thân thiết nhất của bạn có thể sẽ đâm sau lưng bạn một ngày nào đó! Bới vì… khu Tội Ác không có người tốt.”
‘Tôi không thích như vậy, tôi biết, mọi người cũng không thích như vậy.” Đao Ba tiếp tục nói: “Vậy nên tôi luôn muốn thử thay đổi nơi này, Minh Giáo chúng ta là một tổ chức có thế giao lưng mình cho người thân cận. Chữ Minh trong Minh Giáo là chữ Minh trong Bình Minh, đại diện cho hy vọng!”
Hiện trường vẫn yên tĩnh như cũ.
Những gì Đao Ba vừa nói nghe có vẻ rất bất hợp lí ở thành phố này, bởi vì mọi người đều quen với vài quy tắc của thành phố này.
Đao Ba tiếp tục nói: “Vậy nên, chúng ta cần địa vị, ít nhất cũng cần thân phận thánh chủ.”
‘Có thế có một ngày, tôi nói là nếu như thôi nhé, nếu như có một ngày chúng ta từ bỏ hy vọng với thế giới này, từ bỏ hy vọng với thành phố này, bởi vì đến giờ người của thành phố này, trong mát hpj chỉ toàn là sự mệt mỏi, chỉ toàn là cảnh giác, không chịu tin tưởng bất kì ai!”
Nhưng, tuyệt đối không phải hôm nay!”
‘Hôm nay, chúng ta phải đi chiến đấu! Chúng ta phải tấn công khu Bầc, chúng ta phải đi cướp tương lai về, giành lại hy vọng, hôm này, ba nghìn anh em ở đây, đều là có thể tin tưởng, xứng đang đế dựa dẫm vào, xứng đáng đế chúng ta chìa lưng ra cho nhau!”
“Tên nào siêu cấp thì giao cho tôi, miếng nào khó gặm nhất thì giao cho tôi và anh em của tỏi!”
‘Trận chiến này! Không có đường lui!”
“Chiến!”
Nói xong, anh ta móc cây đao siêu to của mình ra, chỉ lẻn trời!
“Chiến!”
‘Chiến!”
‘Chiến!”
Tiếng rút đao nối tiếp nhau, mọi thanh đao dài đều chỉ vào không trung, mọi người cũng đồng thanh hô vang: “Trận chiến này! Không có đường lui!”
Trong phòng, Cố Bạch máng một câu: “Thằng chó Đao Ba này, cũng biết khích lệ tinh thần lắm, ông đây cũng bị anh ta làm cho nổi máu rồi đây!’
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!