Đao Ba lác đầu nói: ‘Lão đại, anh vân thành thật ở đây đi, không cần đầu, tôi sẽ đi tìm bọn họ đàm phán, sẽ cố gáng không ra tay nếu không cần thiết! Anh đi cùng lỡ đánh nhau vởi người ta, ngược lại sẽ càng khiến chuyện thêm rắc rối”
Trần Tiêu nhíu mày.
Lúc này Đao Ba thớ sâu một hơi, anh ta nâm chặt cây đao lớn trong tay, cố tay cỏ chút run rấy.
“Anh Đao Ba, anh có vẻ hơi sợ đó!” Lý Thu nói.
“Ông đây đương nhiên sợ, con mẹ nó đáy là nhân vật có tên trẽn bảng đỏ, hơn nữa còn là thế lực lởn nhất khu Đỏng.” Đao Ba nói: “Nhưng hết cách rồi, anh em của ông đang ở trên tay ông ta, cho dù có phải góp cả cái mạng này vào, tôi cũng phải nghĩ cách cứu người ra mới được!”
Nói xong, anh ta cắn chặt ràng, cầm lấy bầu rượu uống ực một hớp, tiếp thêm dũng khí cho mình, sau đó tiến bước, đi vào giữa sân viện, đi tháng đến trước tòa nhà kia.
Người khác đều cấn thận nhìn vào bẽn trong.
Qua một lúc sau. ở bên ngoài, có người nghe thấy tiếng đánh nhau.
“Này… Đánh nhau rồi há?”
Có người hướng nhìn v’ê phía tòa nhà kia.
“Không ổn!’ Trân Tiêu đột nhiên nám chặt lấy hai thanh đao trên lưng, muốn xông lẽn hỗ trợ.
Nhưng lại bị Cố Bạch ấn chặt tay nói: “Không có chuyện gì đâu! Lão đại của chúng tôi đã khôi phục rồi.”
Trần Tiêu sứng sốt, tay nâm đao chậm rãi thá lóng.
Phía sau, một đám người vảy xem ốêu cảm thấy kinh hãi.
“Đao Ba này có lai lịch thế nào, anh ta lại dám một mình tiến
vào trong viện đó, đảy chính là thế lực lởn nhất khu Đỏng đó, lả địa bàn của Đào Lực chứ không phải ai khác đâu!’
“Anh ta dám một mình xông vào, lại còn đánh nhau với Đào Lực rồi.”
“Hình như là một người anh em của anh ta bị người Đào Lực trói lại, cho nên anh ta dăn người đến đàm phán, xem ra, đàm phán không thành cho nên đánh nhau rồi.”
“Thế này thì phải gan dạ sáng suốt đến đảu mởi dám làm chuyện đó hả!”
Lũc này, đám người vảy xem lập tức thảo luận sôi nổi.
Đao Ba đi vào trong tòa nhà thì chân cũng đã mềm nhũn, anh ta phát hiện cả tòa nhà đều vâng vẻ trống không, giống như không có ai, anh ta đi được một lát, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau! chuyện này khiến trong lòng anh ta càng thèm sợ hãi.
“Thằng nhóc này… chác không phải bị đánh rồi chứ!” Nói xong, anh ta bước nhanh hơn, đi đến trên lầu.
Anh ta đi chưa được bao lâu, cả người liền ngấn ra, bởi vì anh ta đã nhìn thấy máu tươi, đang chảy dọc từ trong một căn phòng về phía anh ta, anh ta nuốt nước miếng, tiến về phía trước.
Không lảu sau, anh ta đến trước nơi chảy ra máu tươi, một mùi máu tươi gay mũi xộc vào trong mũi anh ta.
Anh ta cân răng, đấy cửa ra.
Trong khoảnh khắc đó, anh ta thây được trên mặt đất có một một đống người nàm la liệt sống chết không rõ, đồng thời anh ta cũng nhìn thấy Lê Văn Vân đứng ớ bẽn kia, cá căn phòng, chí còn lại hai người đang đứng, Lẽ Vãn Ván, cùng Đảo Lực đứng đối diện anh!
Lúc này trên mặt Đào Lực đã không còn cái vẻ liều lĩnh, cao ngạo kia nữa.
Ồng ta nhỉn Lê Văn Ván, lui từng bước về phía sau, trong mắt tràn ngập sợ hãi: “Cậu… rốt cuộc cậu là ai, vì sao cậu đã là siêu cấp rồi!”