Mấy người khác đều gật đàu.
Bẽn cạnh, hai người Lảm Khá Hân và Chu Linh Linh không nói gì, nhưng từ trong cuộc nói chuyện của đám người Phạm Nhược Tuyết, hiển nhiên bọn họ đã xác nhận được một chuyện!
Lè Văn Vân chính là Lẽ Văn Thanh, người đàn ỏng mã bọn họ sùng bái năm năm!
Hai người liếc nhau, trong mát tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Lẽ Vân Vân lái xe đi đâu rồi?” Lâm Khá Hân hói.
Lý Thu đang định ra ngoài bổng quay lại nhìn hai cô gái, sau đó chỉ về một hướng!
Lâm Khá Hân và Chu Linh Linh không chần chừ thêm nữa, bọn họ lẻn xe, đuổi dọc theo con đường này.
Lẽ Văn Vản lái xe, xe chạy băng băng trẽn đường lớn, bới vì đã ra khỏi thành nên có rất it xe, vi vậy tốc độ xe của Lẻ Ván Vân
nhanh như gió bão, anh lái xe lao vun vút như vậy tầm một tiếng, chạy đến rìa hòn đáo, nhìn bờ cát cách đó không xa, anh dừng xe ở ven đưởng, sau khi khóa xe thỉ đi dọc đến bờ cát rồi ngồi xuống.
Anh cứ ngồi trên bờ cát ngấn người như thế, không ai biết trong đầu anh nghĩ gì.
Ở phía xa, có một vài ngôi nhà thưa thớt, hòn đảo này, nằm bên ngoài khu Tội Ác, cho nên cũng sẽ có một vài người ở, nơi này có cả thôn xóm và thành trấn, nhưng mà đa số người nếu có thế vào thành thì vẵn vào thành, bới vì hoàn cánh sinh sống bẽn ngoài sẽ kém hơn một chút.
Trong thành còn có thể kiếm được một chút tiền bạc, chứ ở bên ngoài, gần như là không kiếm được chút tiền nào.
Lè Văn Vân không quan tảm, anh ngồi ở đó, sâc trời cũng dần tối.
Không biết thời gian đă qua bao lâu, bống nhiên có một người đế trần thản trẽn, khiêng một cảy đao lớn chậm rãi đi ra từ trong thôn, anh ta thấy Lè Vản Ván ngồi trẽn bờ cát thi ngấn ra, sau đó đi tới nói: “Con bà nó, cậu chạy tới nơi này làm gì?’
Lê Văn Vân quay đâu nhìn thoáng qua, phát hiện thì ra là Đao Ba!
Anh có hơi kinh ngạc nói: ‘Sao anh lại đến nơi này hả?’
“Còn không phải tại tôi không chiêu mộ được người ờ trong thành kia sao, sau đó tôi nghĩ, cứ đến thôn xóm ớ chỗ này chiêu mộ bừa vài ngưcri luyện tập.” Đao Ba cưỡi ha hả nói: “cỏ
điều từ sau khi chúng ta tháng trận chiến ngày ấy, hiện tại chúng tôi cũng tuyến được không ít người rồi. Bây giờ Minh Giáo chúng ta có đại khái khoáng 100 người, tất cá đều lả võ giả, còn có hai mươi người là võ giả cao cấp. Nếu cứ phát triển theo cái đà này, tôi nghĩ chúng ta có thể khiêu chiến với thế lực của Evan rồi!”
Nói xong, anh ta vổ vai Lẽ Văn Vãn nói: ‘Cho nên cậu nhóc cậu đó, cứ đi theo tôi ắt sẽ có tiền đồ rộng mở/
Lê Văn Vân nghe thế không nhịn được nở nụ cười.
Đao Ba ngồi xuống bẽn cạnh Lè Vãn Vãn, chai rượu trẽn eo anh ta giờ đâ thay đối, biến thành một cái bầu rượu!
Tuy nói đã không còn tịch thu phí bảo kê, nhưng dù sao trên danh nghĩa anh ta cũng là lão đại cúa một con phố, hiện tại cho dù anh ta đến nhà người ta ăn không uống không thi người ta cũng vô cùng hoan nghênh, tiền trong túi anh ta cũng nhiều hơn chút, cho nên đồi một bẵu rượu.
“Làm hai hớp không?”
Anh ta nảng bầu rượu nẻm cho Lè Văn Vân hỏi.
Lê Văn Vân quả thật có ý nghĩ muốn uống rượu, anh nhận lấy bầu rượu, đố xộc vào trong miệng hai ngụm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!