“Hiện tại chỉ sợ không được, ngày hôm qua tôi mới đến xem thử, Hoàng Thi Kỷ vừa đúng đến thời điếm mấu chốt đột phá đến siêu cấp, cậu yẻn tâm, Trác Nhất Minh dám giao đảm người bọn họ cho tôi, tôi nhất định sê không để cho bọn họ gặp nguy hiểm.’ Minh Sùng nói.
Lè Văn Vân nửa tin nửa ngờ nhin anh ta, sau đó thở dải một hơi, gật đầu nói: “Thế được rồi, ngày mai tôi lại đến tim anh!”
Nói xong, anh vươn một tay ra với Eddie Hodges nói: “Cho tôi một chiếc xe, sau đó lại cho tôi thêm một tấm thé, trong thé phải có đủ một khoản tiền đế tỏi tiêu bẽn này.”
Nói xong anh liếm môi nói: “Nếu không tôi sẽ hủy trang viên này của ông/
Eddie Hodges cau mảy nói: ‘Nhóc con, cậu không sợ tỏi giết cậu hả?”
“Ông có giết được tôi hay không không nói, nhưng nếu ông dám giết tôi thì từ năm năm trước ông đã ra tay rồi, đừng nói đến mấy chuyện có được hay không nữa, nhanh đưa tiên cho tôi/ Lê Văn Vân mất kiên nhẳn nổi.
“Cho cậu ta đi, hiện tại cậu ta cũng khôi phục rồi/ Minh Sùng mớ miệng nói.
nói: “Cậu cầm tấm thẻ này thì có thế tiêu pha ở kháp mọi nơi tại thành phố này, cũng có thế đến ngân hàng rút tiền, không hạn chế mức độ.’
Mạch máu kinh tê’ cùa cả tòa thành này đều bị Eddie Hodges khống chế, bao gồm cả tiền phát hành, cũng nâm hết trong tay Eddie Hodges!
Nói xong, ông ta lại nói thêm: “Còn v’ê xe thì cậu đi với tôi đến ga ra chọn một chiếc đi!”
Eddie Hodges có rất nhiều xe sang, Lẽ Vãn Ván đã sớm biết, anh đến ga ra chọn một chiếc xe có không gian khá lởn, sau đó trực tiếp tạm biệt Eddie Hodges, Lý Thu lái xe. đi về phía nhà Lại Tuấn.
Trên xe, hai người đều im lặng, Lý Thu lái xe, anh ta không nói chuyện, Lê Vản Ván ngồi ở vị trí bèn cạnh tài xế cũng không nói gì.
Lý Thu nhìn cái dáng vẻ này của Lẽ Văn Vân không khỏi thở dài một hơi nói: “Lão đại, anh đi đâu tòi theo đó, cháng qua không còn ờ Người Gảc Đêm nữa thôi, bọn họ thật sự rất quá đáng.”
Lê Văn Vân thờ hắt một hơi nói: “Để tôi suy nghĩ đã!”
Đúng vậy, rời khói Người Gác Đêm, đối với Lẽ Văn Vân mà nói, nó vần lả một đả kích lớn.
Cả cuộc đời 27 năm qua của anh, có đến chín năm gia nhập Người Gác Đêm, trong mấy năm ở Người Gác Đêm, đa số thời gian, anh đều ớ căn cử cúa Người Gác Đêm, lòng trung thành đối với Người Gác Đêm thật sự rất lởn.
Vừa rồi anh chỉ không biểu hiện ra ngoài thôi!
Lý Thu nhìn thấy Lê Văn Vân như vậy chỉ đành gật đầu.
Rất nhanh, bọn họ đã đến nhà Lại Tuân, vừa mởi xuống xe, bọn họ đã thấy ở cửa nhà có một chiếc xe thể thao màu trâng, kia đúng là xe của Lâm Khả Hân.
Anh biết, có lẽ đám người Lâm Khá Hân đã phát hiện ra thân phận của minh, nên mởi tởi bẽn nảy hỏi.
“Anh đi vê trước đi, một mình tôi ra ngoài đi dạo một lát!” Đợi cho Lý Thu xuống xe, Lê Văn Vân mới nhảy sang vị trí ghế lái, sau đó trực tiếp lái xe rời đi.
Lý Thu sửng sốt một hòi, lại thở dài một hơi, trở lại trong nhà!
Đám người Phạm Nhược Tuyết nhìn thấy Lý Thu trờ về, vội vàng chào đón, Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: “Lè Vãn Vân đàu?’
“Tâm trạng anh ấy không tốt, nên lại đi rồi.” Lý Thu nói.
“Há? Sao vậy?’ Lâm Khá Hân chạy tớỉ.
“Anh ấy… Bị Người Gác Đêm đuối rồi, Người Gác Đêm liên hợp với quân đội ban bố Huyết sác Lệnh với anh ấy!” Lý Thu cười khố nói.
“Nói đùa à!” Trên mặt Trương Vãn Hà lộ ra vẻ khiếp sợ nói: “Đuổi lão đại khỏi Người Gác Đêm? Huân chương trong tay lão đại có thế đập chết người rồi, dưới hình tuống không điều tra quá khử của lão đại chúng ta mả đã trực tiếp đuối người ue? Các anh sẽ không bị lừa chứ!”
Lý Thu kể lại chi tiết mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Sau khi nghe xong, sâc mặt mấy người trầm xuống.
Cố Bạch chửi ầm lên: “Con bà nó, Demps chết tiệt này, còn có một đám người ngu ngốc kia nữa.’
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!