Nếu thật sự bọn họ muốn đến trị tội, bọn người Lê Văn Vân quả thật là không rời đi được.
Phạm Nhược Tuyết nhẹ gật đầu, sau đó không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Một ngày cứ thế lặng lẽ qua đi.
Mà trong thời gian một ngày này, khu đông cũng không được yên bình, chuyện đầu tiên chính là thế lực của Đào Lực và Phúc Thanh Hội đối địch.
Đúng vậy, là đối địch.
Vào buổi tối hỏm Đào Vân chết, trước hết Đào Lực dần người đi tìm Phúc Thanh Hội, muốn người Phúc Thanh Hội cho một lời giải thích, đơn giản hơn chính là muốn Lâm Khả Hân nói ra Lê Văn Vân.
Nhưng mà khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là, lần này, Lâm Chí Viền cũng không giống như lần trước không dám đối địch với Phất Lai, mà là trực tiếp đứng lên đối đầu với Đào Lực, không ngừng mắng to bọn người Đào Lực.
Nói rằng chính ông ta không dạy tốt con trai mình, lại gây sự ở nhà hàng của Doãn Nhu, chết là đáng đời.
Đào Lực tất nhiên tức đến nố phổi, ngày hôm sau liền mang theo người đến địa bàn của Phúc Thanh Hội, sau đó hai bên nổ ra một trận chiến quy mô nhỏ.
Thế lực hai bên tràn đầy mùi giương cung bạt kiếm.
Còn Lê Văn Vân thì hai ngày nay không đến quán bar làm nữa, anh đang cố thử khôi phục chân khí trước ngày thi đấu.
Nhưng không có kết quả.
Chớp mắt đã đến thứ bảy.
Sàn đấu lần này, từ một trình độ nào đó mà nói thì chính là
cuộc so tài cận chiến cuối cùng của khu Tội Ác.
Tiền thường kếch xù, cộng thèm hứa hẹn của Thánh Chủ khu Bác, khiến chuyện lần này nhận được toàn bộ sự chú ý của người trong khu.
Vè vào cửa phải nói là bị đấy lên cực cao.
Bọn người Phạm Nhược Tuyết thì đã mua xong vé vào ngay thời điểm Lê Văn Vân quyết định dự thi rồi, lúc ấy giá vé cũng chưa cao đến thế, tống cộng họ mua năm tấm vé, tổn 5000 luca.
1000 một tấm, còn ở vị trí tương đối gần.
Vì Cố Bạch hiện giờ ở Phúc Thanh Hội nên bọn họ tạm thời cũng không thiếu tiền.
Anh không mua cho gia đình Lại Dĩnh đi theo, mặc dù vợ chồng Lại Tuấn đã tỉnh nhưng vẫn chưa thể xuống giường được.
Còn Lại Dĩnh, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, bọn người Lê Văn Vân không hi vọng đế cô bé chứng kiến màn máu tanh như thế từ nhỏ.
Chỗ đó là sàn đấu, đều là đánh sống đánh chết với nhau, máu me cực kỳ.
Sáu giờ sáng, Lê Văn Vân đã bò dậy, tinh thần anh đã được điều chỉnh rất tốt, Trương Vãn Hà đang giúp anh hóa trang.
Những người khác thì vây quanh Lê Văn Vân, nhíu chặt mày.
Nhiều hơn chính là cảm giác lo lẳng.
Nếu như Lê Văn Vân đang ở trạng thái đỉnh cao, tham gia cuộc tranh tài như thế thì tất nhiên bọn họ sẽ không lo láng, nhưng hiện tại Lè Văn Ván căn bản không có chút chán khí nào, anh vốn là lấy mạng mình đánh cược mà!
Còn Lê Văn Vân thì ngược lại, trong lòng anh còn loáng thoáng có chút mong chờ.
Là một Người Gác Đêm, anh từ lâu đã xem nhẹ sống chết.
Nếu như có thể khôi phục chân khí, anh có thể nghĩ cách đi tìm bọn người Khương Vĩ, cũng có thể nghĩ cách đi ra khỏi tòa thành này, đi tìm Demps báo thù.
Khoảng bảy giờ, Trương Vãn Hòa đã hóa trang cho Lê Văn Vân xong.
Lê Vãn Vân thời dài một hơi nói: “Đi thôi!”
Nói xong, như lại nhớ đến cái gì, anh trở lại phòng mình, cầm đao Phá Không và đao Vô Danh lên rồi dùng vải quấn lại, đeo trên lưng.
“Anh muốn lấy theo hai thanh đao này ư?” Phạm Nhược Tuyết nhíu mày hỏi.
Lẽ Văn Vân gật đầu nói: “ừ, dù sau nếu như lúc đó anh chết rồi, cũng không sao, cứ đế bọn Trác Nhất Minh đến thu hai thanh đao này lại, còn nếu như anh khôi phục, vậy ngay lúc đó anh sẽ nói cho toàn bộ khu Tội Ác này, anh đã trở lại!”
“À, vậy cầm theo hai thanh đao này cũng chỉ là vì giả bộ/ Phạm Nhược Tuyết nói.
Nói xong đám người nhìn thấy xe đang đến, ở cổng, trừ xe Cố Bạch ra thì còn có con sư tử nhỏ Ngao Húc cũng chạy xe đến.
Một chiếc xe không ngồi đú sáu người, nên anh đã sớm nói với Ngao Húc.
Thấy mấy người họ, Ngao Húc nhìn bốn phía rồi hỏi: “ơ, anh Vân đâu? Anh ấy không đi hả?”
Liên quan đến chuyện Lê Văn Vân tham gia tranh tài lần này, trừ mấy người bọn họ ra thì không có người nào biết cả.
“Anh ấy còn có chuyện, không đi.” cố Bạch cười nói, sau đó đi qua ôm bả vai sư tử nhỏ nói: “Nhóc con, hình như cậu rất mong đợi nhỉ.”
“Chác chán là mong đợi rồi, tin tức ngầm có nói, lần này người báo danh có đến gần bốn trăm người, mỗi một tố gần như là một trăm người hổn chiến, anh nghĩ xem, đến lúc đó sẽ phải đánh thành bộ dạng gì chứ hả!” Ngao Húc nói: “Hơn nữa, nghe nói có gần bảy tám chục người đỉnh cấp đấy, mổi nhóm nhỏ khoảng hai mươi người, nếu như toàn bộ đều bị đánh chết thì mẹ nó, đỉnh cấp của khu này sẽ phải suy yếu một mảng lớn đó.”
Bảy tám chục người đỉnh cấp quả thật là rất nhiều, cấp bậc đỉnh cấp này, ở Người Gác Đêm Hoa hệ đã có thể tiến vào top 18 rồi.
Cũng chí có tòa thành này mới có thế tụ hội được nhiều đỉnh
cấp như thế được.
“Anh Vân không đến xem, đúng là tốn thất của anh ấy… Có điều cũng đúng, năm năm trước anh Vân đã là siêu cấp rồi, đoán chừng đối với loại chiến đấu như thế này cũng không hứng thú gì cho cam.” Sư tử con nói xong, anh ta nhìn nhìn người đàn ông đã được hóa trang thành bộ dạng trung niên -Lê Văn Vân – hỏi: “Anh là ai?”
Lê Văn Vân cười khẽ, Cố Bạch vỗ vỗ anh ta: “Cái thằng nhóc nhà cậu sao mà nhiều chuyện quá vậy, lái xe đưa chúng tôi qua đó đi.”
“Ồ.” Ngao Húc thành thật đáp.
Hai chiếc xe hướng về phía sàn đầu.
Rất nhanh đã đến khu thi đấu, lúc này bên ngoài sàn đấu, người người tấp nập, quy mô tương đối lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!