Không khí trong phòng lại lần nữa chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, run sợ lui về sau một bước!
Con trai của kẻ đứng đầu thế lực lớn nhất khu đỏng này, đã chết rồi!
Chết trước mặt bọn họ, máu tươi chảy đầy đất!
Nhưng không một ai dám nói một câu.
Bởi người ra tay là người của Doãn Nhu- người phụ nữ đứng thứ mười một hàng Thièn bảng, là một người cực kì vượt trội, cũng chính là thánh chủ của khu đông này.
Không một ai dám lên tiếng.
Bọn họ cũng không ngờ, ra tay ở trong đây lại trực tiếp bị giết chết như thế.
Kế cả Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân, hai người họ cũng không ngờ cuối cùng mọi chuyện sẽ biến thành thế này.
Những người khác có thể không biết nhưng hai người lại hiểu rất rõ, nguyên nhân An Nhiên giết Đào Vân, là do Lê Văn Vân.
Lúc này trong lòng hai người có rất nhiều loại cảm xúc.
Tại sao An Nhiên lại nghe lời Lê Văn Vân.
Còn nữa, chuyện Đào Vân chết, nguyên nhân bên trong ít nhiều gì cũng là vì hai người các cô, mặc dù ra tay là người của Doãn Nhu, cha của Đào Vân không dám nói một tiếng với
Doãn Nhu nhưng chác chán sẽ tìm các cô gây phiền phức, ngoài ra còn có Lê Văn Vân.
Cuối cùng thì nguyên do cũng là vì Lê Văn Vân mới ra.
Sác mặt Hàn Việt cực kì khó coi, nhưng anh ta cũng như mọi người không dám nói gì, anh ta bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Đào Vân nầm trong vũng máu, vẻ mặt u ám nhìn Lê Văn Vân cách đó không xa.
“Keng!”
Bấy giờ, An Nhiên ném đao ra đất, sau đó ngước mắt nhìn đám người: “Các người có ăn tiếp không? Nếu muốn thì tôi sẽ đối cho các người một phòng bao mới, bên này tôi sẽ cho người xử lí.”
Không ai đáp lại.
Chu Linh Linh thở hát một hơi, cô ta cảm thấy vì chuyện này, khu đông có thể sẽ dính vào một ít phiền phức, nếu cha Đào Vân thật sự muốn tìm bọn cô gây sự, vậy Phúc Thanh Hội chắc chần sẽ giữ hai người bọn cô lại, thậm chí có thế sẽ dần đến tranh đấu thế lực.
Bọn họ phải sớm trở về, nói chuyện này với bố mới được.
Hai người đang khống chế các cỏ cũng không dám tiếp tục ôm nữa, họ buông lỏng tay ra, lui về phía bên cạnh.
Lâm Khả Hân vội vàng nói: “Các người ăn đi, chúng tôi còn có việc nèn phải đi trước!”
Cô ta đi đến kéo tay Lê Văn Vân, cúi người chào An Nhiên một cái rồi đi ra ngoài.
Chu Linh Linh cũng vội vàng đuối theo, An Nhiên cảm thấy hứng thú nhìn hai người nhiều hơn một chút, sau đó xoay người đi vào trong.
Bên trong phòng, tất cả những người còn lại nhìn thi thế trên mặt đất mà ngệch ra.
“Lê Văn Vân!” Vừa mới lên xe, Chu Linh Linh đã quay đầu hỏi: “Anh… quen biết An Nhiên hả? Hay nói đúng hơn là anh quen Doãn Nhu? Rốt cuộc thì anh và cô ấy là quan hệ gì thế?”
Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Tôi không biết nữa, cô gái đó đi vào đã chém người, sao tôi biết xảy ra chuyện gì.”
“Anh đừng có giả bộ, tôi thấy anh và chị An Nhiên chạm mắt nhau sau đó anh nhán với An Nhiên, bảo là “giết”, sau đó chị An Nhiên mới ra tay.” Lảm Khả Hân nói: “Hơn nữa, ngày hôm qua lúc anh đi đến khu tây, cứu người từ trong tay Phất Lai ra, tôi và Linh Linh lúc ấy đều rất sốt ruột, cứ ngỡ các người sẽ xảy ra chuyện, nhưng anh lại bình yên vô sự mang người ra ngoài! Còn nữa… dựa vào tin tức bố tôi lấy được, con trai ruột của Phất Lai – Nato – cũng đã chết, anh đừng có nói anh không liên quan!”
Lê Văn Vân im lặng, anh không ngờ hai cô gái này lại thấy được cảnh đó.
Nói xong, Lâm Khả Hân kéo tay Lê Văn Vân, nghiêm túc hỏi: “Anh thành thật nói cho tôi, anh… có phải chính là Lê Văn Thanh không!”
Dù vậy trong lòng cô ta vẫn có chút không tin.
Nếu như là Lê Văn Thanh, vậy cũng không nên làm nhân viên phục vụ ở quán Bar chứ, nếu như là Lê Văn Thanh đỏ vậy lúc nãy bị Đào Vân dùng đao chém không nên chật vật nhưthế, nếu là Lê Văn Thanh, chỉ một ngón tay thôi cũng đủ đế làm Đào Vân quỳ trẽn đất kẻu trời rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!