Lúc này trong căn phòng là một bầu không khí yên tĩnh.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Lê Văn Vân, bọn họ gần như không nghĩ đến Lê Văn Vân sẽ nói chuyện với đám người như vậy.
Trong lúc nhất thời Đào Vân cũng không kịp phản ứng!
Còn trong lòng Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đồng thời hiện ra cùng một suy nghĩ.
“Không ổn!”
Đúng vậy, trong khoảng thời gian ngắn, lòng bọn họ đều cuống cả lên.
Nháy mắt trong giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy cảm xúc biến hóa trên gương mặt của Đào Vân, mới đầu là kinh ngạc, sau đó từ từ trở nên nhăn nhó, rồi lập tức biến thành tức giận.
Còn ở đối diện Lê Văn Vân, người đàn ông đang đeo kính nhưng ánh mắt tựa rán độc, khóe miệng còn nớ ra một nụ cười rồi lẩm bẩm: “Có chút thú vị!”
Đào Vân nhìn chằm chằm Lê Văn Vản, rồi thấp giọng nói: “Mày… má nó mày nói lại lần nữa thử xem!”
Lê Văn Vân bĩu môi, khinh thường nói: ‘Tôi nói anh nghe lời anh ta như thế, vậy anh có phải chó anh ta nuôi không hả?
Nếu là chó anh ta nuôi thật vậy anh dựa vào đâu mà bảo tôi nhường chỗ là phải nhường chỗ, ông đây mắc gì phải nghe lời một con chó chứ hả. Còn nếu anh không phải chó anh ta nuôi vậy anh ta còn chưa nói gì mà anh lại ờ đây sủa oăng oẳng, mà
lại còn sủa rất vui vẻ như vậy đế làm gì!’
Đào Vân nghe đến đây đã tức giận đến mức tròng mắt cũng sắp bị trừng rớt ra ngoài, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Thằng nhóc này, mày chỉ là một nhân viên phục vụ ở quán bar thôi mà lại dám nói chuyện thái độ như thế với tao, tao muốn mày chết!”
Vừa nói xong, anh ta đột nhiên đưa tay về hướng Lê Văn Vân.
Chu Linh Linh tưởng rằng Lê Văn Vân chưa từng tập võ nên vội vàng đưa một tay ra đỡ, chặn lại cánh tay của Đào Vân.
Lảm Khả Hân lập tức nhanh chóng kéo Lê Vân Vân một cái nói: “Lê Văn Vân, nhanh nói xin lỗi với Đào Vân đi!”
Nếu như nói thế lực của Phất Lai là thế lực mạnh nhất ở khu tây, vậy thì thế lực của cha Đào Vân chính là thế lực mạnh nhất ờ khu đông, chỉ đứng sau Doãn Nhu.
Nếu như chọc vào Đào Vân, kết cục của Lê Văn Vân sẽ không được tốt lành gì cho cam.
Thế nên Lâm Khả Hân mới vội vàng muốn Lê Văn Vân xin lỗi.
Chu Linh Linh cũng nói theo: “Đào Vân, Lê Văn Vân không hiểu quy củ ở đây cho lâm, vừa nãy anh mở miệng cứ nhằm vào anh ấy, anh ấy vì tức giận nên mới nói những lời nhưthế, coi như anh nê’ mặt tôi mà cho qua chuyện này đi.”
“Bỏ qua?” Đào Vân nghiến răng nói: “ông đây từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai nói như thế, thằng nhóc này lại dám ở trước mặt tôi diều võ dương oai như thế, một thằng phục vụ quán
bar mà còn dám làm vậy thì mặt mũi tôi đế đâu.”
“Muốn tôi bỏ qua cho anh ta một mạng, cũng được, vừa nãy anh ta nói tôi là chó đúng không, bây giờ anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, học tiếng chó sủa nửa tiếng đi, cái mạng này tôi có thế miễn cưỡng cho qua.”
Hàn Việt khẽ cười, anh ta sờ sờ lổ mũi, nhìn Lê Văn Vân nói: “Ý kiến này không tồi đấy!”
Những người khác cũng ồn ào bàn tán.
Sác mặt Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân cũng đều hơi biến đối.
Hiện giờ hai người các cô đang ở trong tình trạng cưỡi trên lưng hố, khó mà xuống được, các cô đã bắt đầu hối hận khi đưa Lê Văn Vân đến đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!