Hiến nhiên là do Lẻ Văn Vân suy nghĩ nhiều. Lúc tới quán bar, Chu Linh Linh lập tức cau mày nói: “Anh dùng khuôn mặt này để đi tới chỗ này làm việc, nếu anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ đánh chết anh!”
Lê Văn Vân xuống xe, nhìn về phía cỏ ta, mìm cười nói: “Tới cũng đã tới rồi. Không vào trong ngồi hả? Tôi sẽ phục vụ cô?”
“Phụt! Anh nói cái gì hả, định moi tiền boa của tôi à.” Chu Linh Linh hừ lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp: “Tôi đi tìm Khả Hân, cô ấy đẽ gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại rồi!”
Dứt lời, cô ta không hề đế ý tới Lê Văn Vân, một chân đạp chân ga, xông ra ngoài!
Lý Thu nhìn về phía Lẻ Văn Vân, mờ miệng nói: “Đại ca, thú thực thì em cảm thấy người phụ nữ này khá tốt. Ngoại hình xinh đẹp lại chủ động tự tin. Anh xem bác sĩ Phạm đối với anh cứ lúc gần lúc xa, chi bằng anh thử chấp nhận người phụ nữ này đi. Nếu thật sự không được thì, anh ngủ với cô ta một đêm cũng đâu có mất gì, ngược lại cô ta còn cho anh tiền!”
“Cút!” Lê Văn Vân một chân đá Lý Thu, hai người tìm Trần Ngôn Thông, sau đó thay quần áo, bắt đầu làm việc bình thường.
Vào ban đêm. bên trong quán bar trở nên ồn ào hơn. Có điều đêm hôm nay, Lê Văn Vân không thu thập được nhiều tin tức về dân cư mất tích ở quán bar này, nhưng anh phát hiện ra một điều, đó là người bên trong quán bar phần lớn đều thảo luận về một đề tài!
Đó chính là tin tức về khu vực phía bác!
Đó là Trường đấu thú ở khu vực phía bầc sẽ tố chức một cuộc thi.
Nếu nói ở khu vực phía đông của khu Tội Ác nối tiếng nhất là
quán bar “Dạ Sác” thì ở khu vực phía Bác cái nổi tiếng nhất lại chính là Trường đấu thú.
Mặc dù tên gọi là Trường đấu thú, nhưng thực tế các cuộc chiến trong đó chỉ toàn là trận chiến giữa con người với con người!
Ngày nào bọn họ cũng tố chức một trận thi đấu, cứ năm mưoi người một tố, cuối cùng sẽ chọn ra một người chiến thắng. Mà người giành chiến thẳng sẽ nhận được số tiền thưởng vô cùng lớn, còn người thua trận thì, một là chết, hai là thành tàn tật!
Nơi như vậy là một nơi vô cùng tàn khốc.
Nhưng vần có vô số khán giả đổ xô tới xem những cuộc chiến. Mặc dù giá vào cửa là mấy trăm Luca một vé nhưng cũng không ngăn nổi sự cuồng nhiệt của khán giả. Những khán giả đó có vẻ toàn những kẻ thích cảnh máu me be bét.
Những người bên trong quán bar đang thảo luận về vấn đề này. Nói thứ bảy tuần này sẽ tố chức một trận thi đâu hết sức long trọng, ngoài số tiền thưởng cao chót vót trước đây chưa từng có ra thì còn có cả cơ hội gia nhập làm người dưới trướng thánh chủ khu vực phía bắc!
Lê Văn Vân đang dựng cao lỗ tai lên nghe, trên cái bàn anh phục vụ có vài người nóng lòng muốn tới thử sức.
‘Tôi nghĩ anh nên quên đi. Lần này phần thưởng hấp dẫn như vậy chầc sẽ có rất nhiều người thuộc hàng đỉnh cấp tới tham gia. Người như anh mà tới đó thì khác nào đi vào chỗ chết.”
‘Đúng là hết cách thật, tiền thưởng lên tới con số một trăm
triệu Luca, còn có thê’ gia nhập làm người dưới trướng thánh chủ khu vực phía bắc. Chỉ cần giành chiến thẳng, chắc cả đời này không cần lo cơm ăn áo mặc.” Có người nghiến răng nói: “Sức hấp dẫn của trận đấu lần này quả thật quá lớn.”
“Không phải nói phần thưởng còn có năm mảnh xương rồng sao? Đó là cái gì nhỉ?”
“Không biết, tôi lười quan tâm mấy cái đó. Dẫu sao tôi cũng chỉ cần tiền, và cả cơ hội đó thôi!”