“Bọn họ đưa người đi rồi?” Lâm Chí Viễn ngạc nhiên nói: “Vậy sao dáng vẻ cậu lại hốt hoảng thế này.”
“Không chỉ đưa người đi không đâu.” Tam Tử nghiến chặt răng nói: “Ngài cũng biết đấy, tôi cỏ một người bạn chơi từ thuở nhỏ thuộc tiêu chuấn cao cấp, cậu ta là thuộc hạ của Phất Lai, cậu
ta…”
Nói tới đây, Tam Tử nhịn không được mà nuốt nước miếng cái ực, miệng cũng bát đầu nói láp.
“Rốt cuộc thì cậu ta bị cái quái gì? Anh nói thẳng ra cho tôi nghe!” Lâm Khả Hân sốt ruột đến mức không chịu nhịn nổi nữa rồi.
“Cậu ta nói… Có một số chuyện không thế tiết lộ ra ngoài được. Nhưng cậu ta có nói với tôi, người trói và bât vợ chồng nhà kia chính là Nato-con trai Phất Lai. Mà vừa nãy Phất Lai cũng đã tới đó. Nato… Bị giết ngay trước mát Phất Lai!” Tam Tử nói.
“Cái gì!” Bố con Lâm Chí Viền và Lâm Khả Hân lập tức dại ra, ngay sau đó, cả hai người ngã ngồi trên mặt đất, khiếp sợ nhìn về phía Tam Tử nói: “Sao có thể thế được, anh lừa người!”
“Người bạn thuở bé kia của tôi chắng có lý do gì đế gạt tôi hết. Cậu ta còn kêu tôi không được phép nói chuyện này cho bất cứ ai. Mà trong chuyện này còn một vài khúc mắc nữa, nhưng cậu bạn đó nói rằng cậu ta không dám nói cho tôi. Nếu nói ra thì chắc chần phải chết.” Tam Tử nói.
Lâm Khả Hân thờ dài nhẹ nhõm một hơi, mở miệng nói: “Thôi cũng may, người không bị sao!”
Hàng lông mày của Lâm Chí Viền nhíu chặt, ông ta bắt đầu suy nghĩ cấn thận về lời nói của người kia.
ở khu Tội Ác này, ngoài người có cấp bậc thánh chủ mói có thế khiến Phất Lai không dám ho he nhúc nhích, còn lại thì hoàn toàn khỏng thể.
“Chầng lẽ người tên Lẻ Văn Vân đó thật sự chính là Lê Văn Thanh lúc trước?” Trong lòng Lâm Chí Viền bát đầu dấy lên cảm giác hoài nghi.
Buối chiều, Chu Linh Linh ở trong nhà Lại Tuấn. Trong quá trình lái xe tởi đây, cô ta đã mua một đống đồ ăn thức uống, yên lặng ngồi đợi dưới lầu!
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà bận rộn trong căn phòng trên lầu hai suốt cả buổi chiều, mãi cho đến bảy giờ tối, Phạm Nhược Tuyết mới đi ra khỏi căn phòng cùng vẻ mặt mệt mỏi. Thấy cô, Lê Văn Vân vội vàng chạy qua hỏi: ‘Thế nào rồi?”
Phạm Nhược Tuyết thấy có sự xuất hiện của Chu Linh Linh, cô khẽ cau mày, nhưng vần bình tĩnh đáp: “Không có nguy hiếm gì về tính mạng, em đã cứu được họ. Có điều, việc khôi phục sẽ mất rất nhiều thời gian!”
Lẻ Văn Vân nghe đến đây anh mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù thế nào thì, bảo toàn được tính mạng là tốt rồi.