Người đàn ông cao lớn kia sửng sốt, hoàn toàn không ngờ rằng Từ Tiếu Hồng lại khách sáo với ba người trước mặt như vậy.
Thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Từ Tiếu Hồng, trong lòng gã kinh hãi, chầng lẽ Lê Van Vân này là lãnh đạo cấp cao của thế lực bọn họ ư?
Nghĩ đến đây, chân gã hơi mềm nhũn, nhất thời quỳ xuống sàn, nơm nớp lo sợ nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Mà trong phòng, Tiêu Tiêu cũng đang ngấn người ở đó, cô ta không ngờ Từ Tiểu Hồng lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi đối với mấy người Lê Văn Vân.
Cô ta đứng ngây ngốc ở đó, nghĩ tới thái độ của mình đối với Lê Văn Vân ban nãy, trong lòng cô ta có hơi sợ hãi, không khỏi lặng lẽ trốn qua một bên.
Lê Văn Vân cũng không ngờ mình lại trì hoãn quá lâu với mấy người này, nên lạnh nhạt nói: “Cô bảo bọn họ cút đi đi, tôi có chuyện riêng muốn hỏi cô.”
Cả người Từ Tiếu Hồng khẽ run lên, vội nói: “Mấy người còn không mau cút đi đi!”
Mấy người đàn ông cao lớn kia như trút được gánh nặng, vội chạy vào hội sở.
Cả người Ngao Húc cực kỳ sảng khoái, cậu ta không ngờ mình lại có thế khiến người có thế lực lớn nhất khu Tây nơm nớp lo sợ, ăn nói khách sáo khi đứng trước mặt mình. Đây là chuyện mà từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ cảm nhận được.
Trước đây nhìn thấy mấy người này, cậu ta đều phải đi đường vòng.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, Lẻ Văn Vân mới lạnh nhạt nhìn Từ Tiếu Hồng nói: “Chác cô cũng biết mục đích tôi tới tìm cô rồi đó, cô mau nói đi, Doãn Thi Đan đang ở đâu?”
Tim của Từ Tiểu Hồng đập thình thịch, thầm nghĩ quả nhiên là vì chuyện này.
Nhưng trên mặt cô ta lại mặt không cảm xúc nói: “Doãn Thi Đan… Năm năm trước cô ta đã biến mất rồi. Cho đến bây giờ tôi cũng không biết cô ta đang ở đâu, có lẽ cô ta đã chết rồi.”
Lê Văn Vân đã sớm đoán được rất có thể cô ta sẽ thề thốt phủ nhận, nên nở nụ cười, rồi nhìn Từ Tiếu Hồng Tân nữa: ‘Tôi cho cô một cơ hội nữa, đây cũng là cơ hội cuối cùng của cô.”
Đúng lúc này, Lý Thu ở bẽn cạnh khẽ nhâc nhở: “Nếu cô không biết Doãn Thi Đan đang ở đâu, thì cô sẽ không chạy tới đây không ngừng nghỉ khi nghe thấy anh họ của Liễu Ngọc. Rõ ràng cô biết anh họ của Liều Ngọc là ai, mà trước đó chúng tôi chưa từng gặp mặt cô, vì thế điều kiện đế cô biết chì có một, đó chính là Doãn Thi Đan, do đó, cô còn muốn phú nhận nữa
ư?”
Từ Tiếu Hồng nghe Lý Thu nói thế thì sắc mặt nhất thời xám xịt.
Lê Văn Vân rất nối tiếng ở khu Tội Ác, cho dù năm năm đã trôi qua vần như thế, nhất là khu Tây này.
Cô ta vội đáp: ‘Tôi không hề tham dự vào chuyện này, mà tôi chí nhận được tin tức của cô ta, bảo rằng cô ta sâp tới đây
nén đi đón cô ta mà thôi. Còn mấy chuyện khác thì tôi thật sự không biết.”
“Tỏi biết chuyện này không liên quan đến cô, cô hãy dẫn tôi đi tìm Doãn Thi Đan đi.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
“Tôi…” Sắc mặt Từ Tiểu Hồng trở nên hơi xoán xuýt.