“Làm sao ông biết cậu ta không thế đánh bại ông?” Doãn Nhu nhìn Hodges, nói như giận dồi.
Hodges bật cười, õng ta nâng ly rượu đỏ, nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly, nhẹ giọng nói: “Bà hoàn toàn không biết gì về vị trí thứ hai trẽn Thiên bảng cả. Lại nói tiếp, tôi cũng rất mong chờ cậu ta có thế đến khiêu chiến tôi, tôi cũng không nhớ nối đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi ra tay. Trên thế giới này… người tôi e dè chỉ có Trác Nhất Minh. Mà Trác Nhất Minh, ông ta chỉ có một cơ hội đế hạ đao. Tôi thừa nhận, tôi quả thật không chổng đỡ được một đao đó, hần phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng Trác Nhất Minh chém ra một đao đó cũng sẽ chết!”
‘Trác Nhất Minh không ra tay, trên đời này không có ai là đối thủ của tôi. Cho dù mạnh như Trác Nhất Minh, cuối cùng cũng chỉ có thế một đối một với tôi mà thôi.” Hodges nhẹ giọng nói: ‘Vẽ phần Lè Văn Vân, có thế giết chết hai người đứng ở vị trí khoảng thứ bảy trong Thiên bảng quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhưng cuối cùng cậu ta cũng bị thương nặng. Mà cho dù Demps có ra tay, ỏng ta cũng có thế toàn thân trở ra sau khi giết chết thêm hai người nữa, chứ không phải khiến bản thân mình suýt nữa chết đi!”
Nói đến đây, ông ta lâc lâc ly rượu đỏ nói: “Thiên phú của cậu ta không thể nói là không mạnh. Nhưng cậu ta trớ thành sièu cấp không đến thời gian năm năm ngán ngủi, cậu ta có thế hấp thu được bao nhiêu xương? Ba miếng? Năm miếng?”
Ồng ta không chú ý rằng, khi ông ta nói đến đây, Minh Sùng ớ bén cạnh ỏng ta có biếu cảm hơi kỳ lạ.
Hodges không rõ lâm, nhưng Minh Sùng biết nếu Lê Văn Vân nhận được xương là có thể trực tiếp hấp thu!
Không giống như hầu hết các siêu cấp, cần có thời gian đế hấp thụ.
Đương nhiên, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Minh Sùng không trực tiếp giải thích.
Hodges nhàn nhạt nói: “Cho nên, Lẻ Văn Vân muốn rời khỏi nơi này, lúc này đây là không quá có khả năng. Tôi không phủ nhận thiên phú của cậu ta. Tương lai có lẽ cậu ta có thế đánh bại tôi, nhưng hiện tại nhất định không thể!”
Doãn Nhu cau mày.
“Doãn Nhu, bên ngoài không tốt như bà nghĩ đâu!” Hodges lại nói.
“Bất kể thế nào, lần này tôi cũng sẽ có lựa chọn của riêng mình.” Doãn Nhu nói: “Nếu không sao, tôi sẽ rời đi!”
“Còn một chuyện nữa!” Lúc này, Hodges lên tiếng: “Đây là ý của ngài Minh, không nên dùng lực lượng trong tay bà trợ giúp Lê Văn Vân. Bao gồm việc giúp cậu ta tìm người, cho cậu ta tiền, V.V., tất cả mọi thứ. Hãy đế cho cậu ta tự sinh tự diệt.”
Doãn Nhu kinh ngạc nhìn về phía Minh Sùng, Minh Sùng gật đầu.
Thấy Minh Sùng gật đầu, bấy giờ Doãn Nhu mới vội vàng thở ra một hơi, cúi đầu nói với Minh Sùng: “Tôi hiếu rồi!”
Lẽ Văn Vân đương nhiên không biết tất cá những điều này, lúc
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!