Lè Văn Vân hoàn toàn không để tâm đến lời nói của đám bịp bợm giang hồ này. Anh về tới nơi ở của mình.
Lúc này trên bàn, mấy người Phạm Nhược Tuyết đang ngồi ăn. Lê Văn Vân nhìn thoáng qua bàn ăn, phát hiện món ăn trẽn bàn đã tinh xảo hơn rất nhiều. Anh nhìn một cái cũng có thể nhận ra đây là tay nghề của Phạm Nhược Tuyết.
Rõ ràng hôm nay Phạm Nhược Tuyết không nhịn được mà xuống bếp rồi.
Nhìn thấy đám người Lê Văn Vân trở lại, Chu Linh vội nói: “Lê Văn Vân, các cậu vẫn chưa ăn đâu nhỉ. Không ngờ tay nghề của bác sĩ Phạm lại tốt như vậy. Các cậu vần mau tới nếm thử xem.”
Lê Văn Vân vội ho khan một tiếng rồi nói: “Hôm nay cháu đi ra ngoài đã đi ăn trong nhà bạn rồi, các người cứ ăn đi!”
Phạm Nhược Tuyết ngồi đó, vẻ mặt vần lạnh như băng. Cô nhàn nhạt nói: “Hình như anh nói chuyện phiếm vởi người ta rất vui nhỉ?”
“Đều là bàn chuyện công việc!” Lè Văn Vân nói nhanh.
Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, ăn từng miếng nhỏ, không nói thêm gì nữa.
Lý Thu quay lại lầu hai, đặt súng bán tỉa xuống. Lúc này, Phạm Nhược Tuyết có vẻ đã ăn xong, đặt bát đũa xuống, sau đó mở miệng nói: “Lên đây với em, em có chuyện muốn nói với anh!”
Lê Văn Vân gật đầu, đi theo Phạm Nhược Tuyết lên 1’âu, sau đó
anh vội vã nói: “Nhược Tuyết à, anh nghiêm túc đấy, anh chỉ nói chuyện chính với bà ta thôi. Doãn Nhu này muốn anh đưa bà ta đi khi anh rời đi. Anh đang cân nhắc, nếu có thế lừa một siêu cấp vào tiếu đội của chúng ta cũng cực kỳ không tệ. Nói chuyện một chút sau đó lại hỏi thăm tin tức của mấy người số 2, nhưng Doãn Nhu đêu không có phát hiện gì.*
Sau đó Lê Văn Vân lại vội vàng nói: “Chủ yếu là do Lý Thu. Thằng nhóc Lý Thu này nhìn trúng một người hầu của Doãn Nhu. Người hầu đó rất xinh đẹp, nhưng lòng dạ không tốt lâm, lại còn lấy sắc dụ dỗ Lý Thu. Anh chàng Lý Thu này không có định lực. Nhưng anh cân nhắc Lý Thu là một tên FA, cho nên mới giúp cậu ta tán gái. Kết quả anh chàng này không có năng khiếu, anh cũng không còn cách nào khác.”
ở tầng một, Lý Thu là một tồn tại cao cấp, thính giác cũng rất tốt, tất nhiên nghe được lởi của Lê Văn Vân!
Anh ta không nhịn được mà mâng một cáu: “Má nó!”
“Em không có hứng thú với chuyện anh của anh ta, nẽn đừng giải thích gì với em cả.” Phạm Nhược Tuyết lạnh lùng nói.
Má, không có hứng thú mà anh vừa về em đã chèn ép anh?
“Người Gác Đêm ở đây đã liên lạc với em.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Lê Văn Vân sửng sốt một chút, sau đó trầm giọng hỏi: “Nói cái
gì?”
“Chú yếu nói về hai chuyện. Thứ nhất, số lượng Người Gác Đêm Hoa hệ ở thành phố này. Họ phân bố ở mọi tầng lớp xã
hội. Tổng cộng có khoảng sáu mươi người, trong đó có tám người đỉnh cấp! Không có đánh số trong Người Gác Đêm!” Phạm Nhược Tuyết nói.
Sau khi vào thành phô này, hầu hết bọn họ đều chuẩn bị sẵn sàng cả phần đời còn lại không rời đi được, đương nhiên số hiệu của bọn họ trong Người Gác Đêm cũng sẽ bị hủy bỏ, trờ thành thành viên của Ám Võng của bộ phận thu thập thông tin tình báo.
Đương nhiên, cũng rất khó truyền tin tức đi ra ngoài từ thành phô này! Nhưng những người ở thành phô này đã và đang âm thầm làm tất cả những điều này.
“Chuyện thứ hai là chuyện của bọn Thi Kỳ. Sự biến mất của bọn Khương vr và bọn Thi Kỳ đều liên quan đến một người.” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Há?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Ai?
“Người tới nói rầng chác là các anh biết, mật danh của người đó… Ngân Hồ!” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Hả?” Lê Văn Vân cau mày: “Là anh ta?”
“Anh quen với kẻ đó sao?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.
“Không quen, ở một mức độ nào đó, hân không còn lả Người Gác Đêm nữa. Anh ta là thành viên số 1 bí ấn của tiếu đội. Anh ta quả thật nằm trong biên chế của Người Gác Đêm, nhưng từ khi gia nhập Người Gác Đêm, anh ta vần chỉ ở trong thành phố này.” Lê Văn Vân nói:” Mối quan hệ với anh ta là gì?”
“Dù là bọn Khương Vĩ hay bọn Hoàng Thi Kỳ, người cuối cùng liên lạc đều là anh ta.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Tương tự, bây giờ người này cũng mất tích và không thê’ tìm thấy được/
Nếu thật sự là người này ra tay, Lẽ Văn Vân cũng không lo lắng lâm. Lê Văn Vân biết sức chiến đấu của Ngân Hồ này, anh ta cũng không phải loại người đặc biệt lợi hại. Hoàng Thi Kỳ thừa sức đối phó với anh ta, kế cả Ngô Nghiêu cũng có thế chiến đấu với anh ta.
Nhưng Lè Văn Vân không biết mục đích của anh ta là gì, và sự việc này có liên quan gi đến số 1 thần bi của Người Gác Đèm.
Vị trí số 1 của Người Gác Đêm chưa bao giờ thay đổi. Anh ta cực kỳ bí ấn. Chỉ sợ trừ Trác Nhất Minh và Vương Hồng ra, không ai biết anh ta là ai. Khi Lẻ Văn Vân lên đến số 0, đều là trực tiếp nhảy từ số 2 lẻn, bỏ qua vị trí số 1.
Lê Văn Vân nghi ngờ rằng người này là Minh Sùng, ông chủ của Tứ hợp lâu.
Dù sao, Minh Sùng từng nói rằng anh ta là một Người Gác Đêm. Nếu là người của Ám Võng, Long ưng Đài không thề nào không biết.
Anh ra rất thân bí, hoàn toàn phù hợp với mọi yêu cầu của số 1!
Hơn nữa anh ta luôn sống trong Tứ hợp lâu, nhưng dường như biết mọi thứ về thế giới bên ngoài, tương tự như Hodges.
Nhưng anh ta không thừa nhận, mà Trác Nhất Minh cũng chỉ thừa nhận râng anh ta là một Người Gác Đêm mà thỏi.
Nếu anh ta thực sự là số 1, và sự biến mất của Hoàng Thi Kỳ, Khương Vĩ và những người khác thực sự có liên quan đến người này, Lè Văn Vân không quá lo lâng. ít nhất anh có thế châc chắn mấy người Hoàng Thi Kỳ chẳc hán không cỏ nguy hiếm gì.
Điều duy nhất anh lo láng là sự biến mất của bọn họ không liên quan đến tất cả những điều này, và thậm chí Ngân Hồ đó có thế cũng là nạn nhân!
Anh lo láng trong lòng, nhưng cũng biết rang lo láng hoàn toàn vô ích.
“Không còn cách nào khác, hiện tại mọi thứ đêu mờ mịt.” Lê Văn Vân thở dài nói: “Muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện thì vần phải hỏi thầng cháu trai Hodges kia, nhưng đáng tiếc là chân khí của anh… Không biết khi nào thì mới có thề khôi phục. Buồn thối ruột!”
Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: “Các chức năng cơ thể của anh đã hoàn toàn trở lại bình thường. Đây là lần đâu tiên anh ở trong tình huống này, bây giờ em cũng có phân không chắc chần. Nhưng mà… anh tin tưởng vào y thuật của em, sớm hay muộn em cũng sẽ làm cho anh khôi phục.”
“Cộc cộc cộc…”
Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân vang lẽn. Lý Thu chạy tới mồ hôi nhễ nhại!
“Anh có chuyện gì vậy?” Lè Văn Vân cau mày hỏi khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Thu.
Lý Thu thở dài nói: “Có tin tức rồi, tin tức của Doãn Thi Đan!”
“Hả?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.
Lý Thu thở ra một hơi rồi nói: “Vừa rồi ở phía dưới tôi nghe thấy anh nói xấu tôi, tôi cảm thấy nghe tiếp nữa thì tôi sẽ vạch trần anh, bèn đi ra ngoài xem thử thằng nhóc con Ngao Húc kia có đế lại tin tức cho chúng ta hay không. Kết quả sau khi đi qua, quả nhiên phát hiện thằng nhóc kia để lại một tin nhắn ở đó. Nói là đã nghe được tin tức của Doãn Thi Đan rồi, bảo chủng ta đi qua đó rồi sẽ nói chi tiết hơn!”
Lê Văn Vân thở hât ra, trên mặt lóe lên sát ý, nói: “Đi!”
Ngay khi đám người Lê Văn Vân đl ra ngoài để tìm Ngao Húc, ở giữa khu Tội Ác, trong trang viên giống như một lâu đài của Hodges, à cổng, Doãn Nhu trong bộ váy đen chậm rãi bước vào đó.
Chầng mấy chốc, bà ta được đưa vào một đại sảnh. Bên trong, Hodges đang ngồi trên ghế sô pha, tay lác lư một ly rượu vang đỏ.
Nhưng Doãn Nhu không đế ý đến ông ta, thay vào đó đặt ánh mát vào một người có khuôn mặt vô cảm bên cạnh. Nhìn thấy người này, sác mặt bà ta hơi thay đổi, sau đó làm lễ chào rồi nói: “Ngài Minh, ngài… ngài đã trờ lại!”
Dường như bà ta có hơi e ngại người này.
Đúng vậy, đó là Minh Sùng. Anh ta đang ngồi trên ghế sô pha, trên mặt không chút biếu cảm. Anh ta nhìn thoáng qua Doãn Nhu, sau đó mở miệng nói: “Từ biệt hai mươi năm, không ngờ
bà cũng đã đến siêu cấp rồi.”
Doãn Nhu mỉm cười.
Lúc này Hodges lẽn tiếng: “Nghe nói bà gặp qua Lẽ Văn Vân rồi?”
Doãn Nhu cau mày nói: “Hodges, đừng vươn tay đến chổ tôi. Tôi gặp ai không liên quan gì đến ông.’
“Minh Sùng, cậu nhìn đi, tôi đã theo đuổi bà ấy mấy chục năm rồi, nhưng bà ấy vẫn thờ ơ VỚI tôi như vậy. Ngược lại quá hời cho thầng nhóc Lê Văn Vân kia.” Hodges mắng.
Sau đó, ông ta lại nghiêm nghị nói: “Doãn Nhu, tôi biết bà muốn sử dụng Lê Văn Vân để rời khỏi đây. Nhưng tôi nói cho bà biết, không có khả năng, ít nhất trong thời gian ngán là không có khả năng. Lần này… Lê Văn Vân cũng không có khả năng rời khỏi nơi này!”
“Thật sao?” Doãn Nhu nói: “Năm năm trước, không phải ông cầu xin cậu ta rời đi sao?”
Hodges lắc đầu nói: “Lần này thì khác, Trác Nhất Minh sẽ không xuất hiện nữa. Cậu ta muốn rời đi, trừ phi đánh bại tôi!”
“Làm sao ông biết cậu ta không thế đánh bại ông?” Doãn Nhu cười khấy.