“Được rồi, không cân bàn nữa, hợp tác trước mắt là cần thiết. Nhưng Giản Hưng, tôi nói cho cậu biết, đừng giở trò sau lưng. Tôi biết cậu muốn lôi kéo Lê Văn Vân về phe các cậu, nhưng chuyện này là không thế nào. Người như Lê Văn Vân sẽ không tham gia với các cậu. Nếu không có được cậu ta, tốt nhất hãy diệt trừ. Nếu không, cuối cùng các cậu cũng sẽ trở thành thịt trên ván của cậu ta!’ ồng già cầm hai quá bóng nói: “Cuối cùng, cậu vần sẽ đi về phía đối lập với cậu ta.”
Giản Hưng không nói gì, vần mang dáng vẻ im lặng như cũ, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.
“Các người dẫn theo bao nhiêu người tới đây?” Lúc này, ông già kia lại nhìn về phía người có gương mặt phương tây mà hỏi.
Người có gương mặt phương tây nhẹ giọng nói: ‘Dần theo mười lăm người đính cấp. Bèn trong thành thị này vốn dĩ còn có một số Người Gác Đẻm hệ Europa, nhưng tỏi không có cách nào vận dụng hết được bộ phận người này, mà cũng không có bao nhiêu người có thể sử dụng. Dù sao đối phương cũng là Người Gác Đêm số 0 Hoa hệ.”
“Ảnh chụp thi sao? Có tấm nào không?” ông già hỏi lại.
“Đừng nghĩ tới ảnh chụp. Bên Hoa hệ làm công tác giữ bí mật cho cậu ta rất tốt. Trên mạng không hề có một tấm ảnh nào của cậu ta, trong tay em họ của cậu ta cũng không có.” Người gương mặt phương tây lại nói.
“Vậy có chút phiền phức rồi.” ông già trầm ngâm nói: “Nhưng năm năm trước đại bản doanh của cậu ta là ở khu Tây. Nếu cậu ta trở về rồi thì hần là sẽ chọn ở lại đó. Chúng ta tập trung điều tra ở khu này trước, đế xem có cao thủ nào đột nhiên xuất hiện ở khu Tây gần đây không.”
Đương nhiên, Lê Văn Vân không biết tình hình cuộc thảo luận của bọn họ, cũng không biết rang một số cao thủ siêu cấp đang âm thầm phục kích ở khu Tội Ác rồi.
Khi anh và bọn Lý Thu trở lại nơi ớ, đã hơn mười giờ tối.
Vừa tới cửa, bọn họ liền sững sờ, trước cửa nhà Lại Tuấn dòng người ra vào không ngớt, trong tay những người này đều cầm theo thứ gì đó.
Rất ồn ào, nhưng Lê Văn Vân vần có thể nghe thấy một số từ loáng thoáng.
“Cảm ơn lỏng tốt của các người đã cứu tất cả chủng tỏi!”
“Mặc dù có thể không cần trả khoản phí bảo kê này trong một thời gian, nhưng với chúng tôi như vậy là đủ rồi, gia đình ba người của chúng tôi có thế chi tiêu thêm một ngàn năm trăm mỗi tháng. Chúng tôi có thế đê’ dành số tiền này cho những trường hợp khấn cấp!”
“Cảm ơn các người đă thu giữ bọn họ, lão Lại! Dù thế nào các người cũng phải lấy con vịt này!”
Người dân ớ khu Tội Ác có thế thờ ơ, nhưng dù sao họ đều là những người có tình cảm. Trận chiến này đã khiến bọn họ chiếm được lợi ích, tự nhiên họ đều chân thành cầm ơn đám người Lê Văn Vân!
Mà gia đình Lại Tuấn thu giữ đám người Lê Văn Vân lúc này cũng trở thành anh hùng.
Ba người Lê Văn Vân không về. Nếu bọn họ trở về thì có lẽ sẽ bị một đám người vây quanh cảm ơn, thế này thì có phần không chịu nối!
Ba người họ đứng ngay bên ngoài, khoảng mười hai giờ thì đám đông mới từ từ rời đi. Mấy người Lê Văn Vân bấy giờ mới trở về nhà, Lại Tuấn và Chu Linh đều tràn ngập vui mừng.
Đúng vậy, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên Chu Linh nhận được rất nhiều sự biết ơn ở nơi này.
‘Vê rồi à?” Chu Linh vừa sắp xếp mọi thứ vừa hỏi.
Trong sảnh tầng một, có rất nhiều gà vịt, một số còn sống, một số đã được xử lý, ngoài ra còn có gạo, rau, các loại đồ chất đống khắp phòng.
“Những người này thật nhiệt tình. Nhiều đồ như vậy, e râng cá tháng cũng không ăn hết!” Chu Linh nói rồi lại nhìn đám người Lê Văn Vân: “Lẽ Vãn Vân, cám ơn các cậu…”
Lê Văn Vân ngât lời bà ấy, cười nói với bà ấy: “Chú dì đừng thu dọn nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai lại sửa soạn cũng được mà. Nghỉ ngơi một khoáng thời gian đi, chú di đi giao rau cũng mệt lâm rồi!”
Sau khi trò chuyện một lúc, cả ba người tầm rửa sạch sẽ và lên lầu.
Sau khi lên lầu, Phạm Nhược Tuyết đột nhiên hỏi: “Mối quan hệ của anh và miêu nữ là gì?”
Lê Văn Vân sửng sốt một hồi, sau đó ho khan nói: “Đừng nghĩ
nhiều, miêu nữ này thì trẻ thật nhưng thật cũng bốn, năm mươi tuổi rồi. Anh chẳng có chút hứng thú nào với bà ta cả. chỉ là năm năm trước, bà ta đã bị anh lừa mấy lần.”
“Thật không?” Phạm Nhược Tuyết nở nụ cười như có như không: “Nhưng em nghe Vãn Hà nói hình như tình huống không phải vậy mà?”
Lè Văn Vân đau đầu vô cùng, trừng mât nhìn Trương Vãn Hà, Trương Vãn Hà lè lưỡi.
“Vãn Hà đã nói gì với em?” Lê Văn Vân hỏi.
“Anh nhìn trộm miêu nữ đang tám. Với Đường Đường!” Phạm Nhược Tuyết thản nhiên nói.
“Má nó!” Trên mặt Lê Văn Vân lộ ra một tia chột dạ: “Trời đất chứng giám, lúc đó là Đường Đường cưỡng ép kéo anh đi xem. Anh thực sự nhâm mât suốt quá trình.”
“Ha ha.” Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, sau đó khinh thường nhìn Lê Văn Vân: ‘Tự ngủ đi!”
Nói xong cô đi thẳng vào phòng.
Nhìn thấy Lê Văn Vân kinh ngạc, Liễu Ngọc ở bên cạnh mỉm cười.
Kỳ thực những ngày qua, tuy rằng rất nhớ cha mẹ, nhưng có đôi khi, cô ấy cũng cảm thấy cuộc sổng như thế này thật tốt.
Tất nhiên, nếu có thể về sớm một chút, cô ấy vẩn muốn về sớm. Cuộc sống ở nơi này đổi với cỏ ấy quá đơn điệu, hầu hết
thời gian đều là ngấn người!
Sau một đêm im lặng, sáng sớm ngày hôm sau, Lẽ Văn Vân vẳn nghe thấy tiếng xe tải xuất phát.
Rõ ràng là vợ chồng Lại Tuấn vẫn không nghe lời Lẽ Văn Vân mà bỏ ra ngoài làm việc.
Quan niệm của bọn họ rất truyền thông, tiên trong túi mình mới là tiền của mình, ở thành phố này, dựa vào người khác là không đáng tin cậy.
Nhưng lúc này đây, bọn họ không mang theo Nha Đầu, bời vì Nha Đâu đã chính thức tôn Phạm Nhược Tuyết làm sư phụ rồi. Phạm Nhược Tuyết sẽ dạy cô bé biết chữ và dạy y thuật cho cô bé!
Lè Văn Vân ngú một giấc đến khi mặt trời lèn cao, cho đến khi tiếng còi ở tầng dưới vang lên, Lâm Khả Hân đến đón Cố Bạch đi đến chồ của bố anh ta.
Lê Văn Vân cũng thức dậy rửa mặt, sau đó đi ra ngoài với Lý Thu.
Thực ra Lê Văn Vân không thích tình cảnh này cho lám. Hiện tại anh không có chân khí, để đảm bảo an toàn cho bản thân, đi đâu cũng phải mang theo một người bảo vệ. Vốn dĩ anh muốn tự mình đi, sau đó Lý Thu lại đi tìm hiếu tin tức của đám người Khương Vĩ.
Nhưng Phạm Nhược Tuyết không chịu, bàn thân Lý Thu cũng không làm vậy.
Không còn cách nào khác, Lê Văn Vân bây giờ là một người yếu thế, chỉ có thể mặc cho Lý Thu bảo vệ.
Anh ra ngoài tất nhiên là đến gặp miêu nữ!
Đây là một tồn tại siêu cấp. Hơn nữa mặc dù người phụ nữ này được gọi là miêu nữ, nhưng tính khí của bà ta không dịu hiền như một con mèo, mà khá kỳ quặc.
Hơn nữa trước đây dù gì mình cũng từng lừa dối bà ta vài lần. Ngộ nhỡ mình không đi, bà ta tức giận mà trả đũa, trong tình huống hiện tại mình vẫn chưa khôi phục được chân khí thì thật sự rất phiền phức.
Từ tình huống của ngày hỏm qua, châc là bây giờ miêu nữ sẽ không động thủ với anh. Đúng lúc anh có thế nhân cơ hội đế hỏi một sổ tin tức về Hoàng Thi Kỳ.
Vì không có xe nên cả hai đều đi bộ. Kỳ thật khu Tội Ác khá lởn. Họ đi bộ suốt một tiếng đòng hồ mới đến một trang viên ở trung tâm thành phố.
Trang viên này ở phía đông của trang viên lớn của Hodges.
Vừa đến gần, Lê Văn Vân đã nghe thấy tiếng mèo kêu. Có vài con mèo đang chạy chơi xung quanh cửa. Nhìn thấy Lê Văn Vân và Lý Thu đến gân, chúng nó như sợ hãi, vội vàng chạy sang một bên.
ở cửa, một người phụ nữ mảnh khảnh đang đứng đó, cô ta mặc trang phục hầu gái ôm một con mèo trên tay. Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cô ta mỉm cười và nói: ’Số 0. xem ra anh để lại ấn tượng không tốt cho chúng nó đâu!’1
Lé Van Van ho khan mót tieng.
“Chú nhán da dgi anh bén trong rói” Sau dó, có ta lai nói vái Lé Van Van.
Di theo phía sau có ta, Lé Van Van va Ly Thu di váo trong trang vién.
Ly Thu thi thám: “Me nó, sao triróc dáy khóng phát hién bén canh miéu ntí có mót ngirói háu xinh dep nhir váy chir?”
Lai nói cúa anh ta da bi ngirói giúp viéc phía triróc nghe tháy. Có ta quay dáu lai, binh thán cacri nói vái Ly Thu: “Thích tói há, neu anh daa ra yéu cáu vói chu nhán va dirgc bá áy dóng y, tói có thé la ngirói cúa anh. Anh muon tói lám gi cung dagc, tói sé tuán theo moi cách có thé!’
Nhüng lai náy mang theo sírc há’p dan vó tgn, khién Lé Van Van nghe tháy cüng cám tháy có hong có chut khó khóc.
Ly Thu tíre thi dó bímg cá mát.
Du sao anh ta cüng khóng phái Có Bach. Néu la Có Bach, chác chán sé tán tính ngage lai.
“Dến rồi!” Lúc náy, người kia di tói truóc mót cái dlnh nghí mát, chí váo bén trong!