Đao Ba ngây ngẩn cả người, sau đó quay đầu lại nhìn về phía đám người Lê Văn Ván.
“Haiz, nếu anh muốn nghe thì nói cho anh nghe một chút cũng không thành vấn đề/ Đao Ba thờ dài nói: “Đại ca của chúng tôi à! Nói như thế nào nhỉ, đó là người có ơn cứu mạng với tôi!”
Đao Ba thớ ra một hơi, ánh mắt như rơi vào quá khử. Anh ta cười khố nói: ‘Chuyện này cũng phải mười lăm, mười sáu năm rồi/
“Lúc đó tòi vẵn còn là một thiếu niên ngỗ ngược, đầu vẫn chưa trọc và cũng khá đẹp trai. Khi đó, rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuối tôi. Tôi rất bối rối không biết mình nên chọn kiểu phụ nữ nào.” Đao Ba nói xong, trong mắt tràn đầy thốn thức.
Anh ta nói xong liền nhìn về phía cố Bạch nói: ‘Lúc đó, châc là tôi còn đẹp hơn tên nhóc này vài phần cũng nên!”
Cố Bạch trợn mât mẳng: “Anh Đao Ba à, chúng tôi muốn hỏi chuyện về đại ca của anh, chuyện cúa người đàn õng lưu lạc đeo song đao trên lưng, không phái chuyện cúa anh nha!”
Đao Ba vội ho khan một tiếng rồi nói: ‘Nhắc đến quá khứ, tôi không khỏi nhở nhung những ngày đó/
“Tóm lại là tôi được đại ca của tôi cứu. Anh ấy đang đi làm nhiệm vụ. Tôi bị kéo vào Người Gác Đêm. Sau hai năm ở đó, tôi gia nhập tiểu đội của đại ca. Thời điếm đó, tôi mới ngoài hai mươi tuổi../ Đao Ba nói đến đây, ba người Lẽ Vãn Vàn vội vàng ho khan một tiếng.
“Sau đó thì sao, các người là đỉnh cấp thì chắc chắn cũng biết tới Người Gác Đêm. Người Gác Đém được chia thành nhiều
bộ phận. Lúc đó chúng tôi đến từ Hoa hệ. Sau đó giữa các bộ phận sẽ ngầu nhiên trao đổi giao lưu với nhau. Đại khái đều là tiểu đội từ hai mươi lăm tuổi trở xuống mang đội tham dự.” Đao Ba nói.
Trái tim của Lê Vản Vân khẽ động. Lúc đó bọn họ cũng đã từng tham gia, và lần đó, 11762 họ đã giành được vị trí đầu tiên vởi tưthãi nghiền áp.
Nhưng vào thời điếm đó, Lê Văn Vân đã hoàn toàn nổi tiếng.
Đao Ba tiếp tục: “Sau đó, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đến Europa cùng nhau. Trận đấu đó lả do Demps, người đứng thứ ba trẽn Thiên bảng hiện tại tố chức. Sau đó đế… đại ca của chúng tôi phát hiện ra điều gì đó.”
“Hả?” Lê Ván Ván nhìn về phía anh ta.
“Vốn dĩ giao lưu kiểu này là đến lúc thì dừng. Nhưng lần đó lại xuất hiện rất nhiều điều ngoài ý muốn, người tham gia chết rất nhiều, cuối cùng chỉ còn lại ba người, tôi, đội trưởng và vợ đội trưởng.’ Đao Ba thở hât ra, hốc mât bât đầu đỏ hoe: “Tính cả thành viên của tiếu đội chúng tôi lúc đó, rất nhiều người đã chết.”
“Vã chúng tôi võ tỉnh phát hiện ra người khởi xướng sự việc này chính là Demps cúa bên tố chức. Lúc đó ông ta đã rất già. Để kéo dài tuổi thọ, tôi không biết ông ta lấy đâu ra một phương pháp bí mật, sử dụng tính mạng của những thiên tài trẻ tuối này, dùng dụng cụ đế hút máu của họ, có thế khiến ỏng ta sống lâu hơn ” Đao Ba thớ ra!
“Lúc đó, đội trưởng của chúng tôi đã báo cáo lên trên, nhưng phía trên hoàn toàn không tin.” Đao Ba thở dài một hơi rồi nói:
“Vi vậy đội trưởng của tôi quyết định lấy cái chết chứng minh. Đế báo thù cho đồng đội, đội trướng lúc đó vốn là con cưng của trời, tuổi còn trẻ đã trờ thành top 10 của Người Gác Đêm, nhưng anh ấy vần không chút do dự, cầm dao xông thằng vào nhả Demps! Bị Demps bắt giữ!’
“Sau này Trác Nhất Minh ra tay mới cứu giữ được anh ấy. Nhưng vợ của đội trường lại bị Demps giết ngay trước mặt anh ấy! Hai người chúng tôi cũng bị đày đến nơi này!” Đao Ba thờ dài một hơi.
Bên trong mát đám người Lê Văn Vân hiện lên vẻ phán nộ.
Đối vởi Demps, ông ta đã hoàn toàn vượt qua điếm mấu chốt trong suy nghĩ của họ.
Nhưng địa vị của ông ta quá cao, là người đoạt huân chương Tinh Diệu thế hệ thứ nhất! Cho dù trong hệ Europa hay địa vị trong toàn bộ Người GácĐẻm cũng đều rất cao.
Không ai tin rang ông ta sẽ làm chuyện như vậy. Dẫu gì thì nói theo một mức nào đó, ông ta đã từng là một anh hùng của Người Gác Đêm.
Về phía Europa, nhiều Người Gác Đêm có tín ngưỡng cuồng nhiệt với ông ta, giống như với Trác Nhất Minh bên phía Hoa hệ vậy.
“Cho nẽn sau khi đến đáy, tâm lý của đại ca chúng tôi suy sụp. Lần đó, đại ca cảm nhận được sức mạnh của Demps, cảm nhận được sức mạnh của siêu cấp. Anh ấy cũng rất cố gâng, muốn đột phá lẽn siêu cấp và rời khỏi thành phố này, đi tìm Demps đế trá thù, nhưng cửa vào siêu cấp này, dù thế nào anh ấy cũng không thể vượt qua được!” Đao Ba thờ dài một hơi nói:
“Rồi anh ấy bát đẵu sa đọa, lấy rượu qua ngày, ngày nào cũng nhờ tôi đưa đồ ăn đến cho anh ấy nên anh ấy mới tồn tại được cho đến bảy giở.”
Lê Văn Vân hiểu được sự tuyệt vọng của anh ta!
Cũng giống như anh bây giờ, dưới tình huống chân khí vẫn chưa phục hồi, khi người cúa Demps đến đây, anh chi có thế sống một cuộc sống thấp hèn.
Anh thờ ra một hơi, sau đó nói: ‘Dần tôi đi gặp anh ta, tôi muốn tâm sự với anh ta!”
Đao Ba lâc đầu và nói: “Quên đi, anh ấy không giao tiếp với bất cứ ai cả, kể cả tôi. Hôm qua tôi đến gặp anh ấy, anh ấy cũng không nói một lời nào với tôi. Cuối cùng nghe nói có thế tôi sắp chết, anh ấy mới đeo đao tới.”
“Đi xem thử rồi nói!” Lê Văn Vần nói.
Thấy Lê Văn Vân khăng khăng như vậy, Đao Ba gật đầu nói: “Được rồi, đúng lúc tỏi đi thám anh ấy. Các anh có tiền không, mua cho anh ấy hai chai rượu ngon, có lẽ anh ấy có tâm tình tốt để ý tới anh cũng không chừng.”
“Không có tiền!” Lẽ Vân Vãn giang hai tay.
Tất cả tiền bạc của bọn họ đều đã có người bảo quản rồi, trên người không có một xu dính túi.
Đao Ba mang một câu: “Khỉ thật!”
Sau đó anh ta móc ra hai tờ tiền nhàu nát, tìm chỗ mua hai chai rượu, đau lòng nói: “Bà nó, ông đây uống rượu cũng chỉ có thế nếm thử hương vị, liếm một cái. Bày giờ chiếm được một con phố, không thu được phí báo kẽ thì thòi đi, lại còn phái tốn thêm tiền nữa!”
Anh ta cầm rượu, một nhóm bốn người tiến về khu Nam!
Tại khu ố chuột cúa khu Nam, một nơi chắng có mấy người sinh sống, ánh đèn cũng khá mờ. Đám người Lê Văn Vân đến trước một tòa nhà nhỏ.
ở đâng xa, Lẽ Vãn Vân đã nhìn thấy một người đàn ông lưu lạc, đầu tóc bù xù ngồi đó, trước mặt anh ta cám hai thanh đao trên đất, sau đó là rất nhiều rượu trước mặt. Người đàn ông đang cầm một chai rượu mà nốc!
Nhìn từ xa, không ai có thế tướng tượng được người như vậy lại là một người đỉnh cấp, là một người trong top mười của Người Gác Đêm, một người cách siêu cấp chỉ có một chân vào cửa.
Chì là, muốn vượt qua một bước này, quá khó, thật sự quá khó!
Anh ta nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đi tới, giương mât nhìn thoáng qua một cái, không thèm để ý, sau đó tự minh uống cạn chai rượu.
Sau khi đến gần, đám người Lê Văn Vân ngửi thấy mùi hôi thối truyền tới từ trong nhà, có vẻ như đã lâu không dọn dẹp rồi.
Đao Ba thớ dài một hơi, đặt bình rượu xuống đất nói: “Đại ca, bình thường anh vân nên tự mình quét tước một chút đi.”
Người đản õng mặc kệ anh ta. Đao Ba cau mây, sau đó nói vởi đám Lê Văn Vân: “Vậy các người nói chuyện đi, tôi vào dọn dẹp cho anh ấy một chút.”
Nói xong, anh ta cũng không quan tảm đến vết thương của mình và bước vào phòng.
Con người Đao Ba này rõ ràng là vẫn rất nghĩa khí, đối xử với đại ca của mình mười năm như một.
Đối với mấy người vừa mới nhập bọn như họ, dưới tinh huống gặp nạn, dù biết có thể sẽ chết nhưng anh ta vắn chọn đến.
Nhìn thấy đỉnh cấp v’ô tới Cô’ Bạch, anh ta không quan tâm bản thán không thế đánh bại kẻ đó cũng muốn lèn trước báo vệ!
Chỉ cần nhìn những thứ này, ấn tượng của Lê Văn Vân về anh ta rất rất rất tốt, huống chi anh chàng này còn từng là một Người Gác Đém.
Khi anh ta rời đi, Lê Văn Vân đi về phía người đàn ông kia.
“Cút!”
Ngay lúc nảy, người đản ỏng dửng dưng nói.
Bên trong giọng điệu mang theo sự không cho nghi ngờ.
Cố Bạch nhướng mày nói: “Này!’
Lê Văn Vân ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa. Anh nhìn người đàn ông và nói: “Vừa rồi Đao Ba đă kể cho tôi nghe về quá khứ
của anh, vi vậy tôi muốn nói chuyện với anh.”
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, rượu dính vào bộ râu đã lâu không sửa soạn. Anh ta nhìn đám người Lê Văn Vân rồi nói: “Tôi biết, các cậu cũng là Người Gác Đêm. Tôi không có ấn tượng tốt về Demps, cũng không có ấn tượng tốt vói các cậu. Đến gần tôi một bước, tôi sẽ hạ tử thủ!”
Mặc dù Đao Ba không phát hiện, nhưng người đàn ông này, vởi tư cách là một cựu Người Gác Đèm trong top mười, có thế nhìn ra thú pháp của Cố Bạch và Trương Vãn Hà.
Lê Văn Vân thở dài, đúng vậy, khi đó, Người Gác Đêm Hoa hệ dường nhưđá bỏ rơi anh ta và không đứng về phía anh ta. Đồng đội cúa anh ta, vợ anh ta chết, và anh ta cũng bị đày đến khu TỘI Ác. Người Gác Đêm đã không báo thù cho anh ta, cũng không ủng hộ anh ta! Anh ta trởthành nạn nhân của sự ốn định của Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân thờ dài nói: “Anh không cần thiết phải như vậy, Demps cũng là kẻ thù của tôi, tôi sẽ giết ông ta!”
Người đãn ông lưu lạc đang cầm chai rượu lén thì khựng lại, rồi từ từ đặt xuống, một vệt sáng hiện lẽn trong đôi mât mờ đục của anh ta.
“Bởi cậu?’
“Bới tôi!”
“Sao lại là cậu?”
“Bời vi tỏi là cựu Người Gác Đém số 0 Hoa hệ!”