Trạng thái của Lý Thu quá không thích hợp rồi, anh ta có vé rất sợ hãi.
Loại tình huống này rất hiếm thấy. Là một Người Gác Đêm, bọn họ quả thực có thế coi thường sinh tử, nhưng mà sự sợ hãi lúc này của Lý Thu dường như phát ra từ trong linh hồn.
Lý Thu nhìn thoáng qua Đao Ba, sau đó cau mày.
Lê Văn Vân nói với Đao Ba: ‘Thế này nhé, anh Đao Ba, anh có thể tránh đi một chút được không? Lên tầng hai nhé? Lát nữa chúng ta lại thương lượng về chuyện phát triển được không?’
Đao Ba nhìn thoáng qua đám người Lê Văn Vân, thật ra anh ta cũng cần bình tĩnh lại.
Sự việc cúa hai ngày qua dẫn đến việc khiêu chiến lần này, anh ta cũng như bị đặt trẽn đống lửa. Không ngờ người mình tiện tay chiêu mộ vậy mà lại mạnh như vậy. Chiêu mộ được ba nam, còn thêm một nữ đều là đính cấp!
Sau đó, mẹ nó chắng hiếu sao hiện giờ minh lại bị người cúa Phúc Thanh Hội bắt. Mọi thứ… có thế đeu đã vượt qua dự đoán của anh ta. Toàn bộ sự phát trien cúa Minh Giáo, có thế sẽ vì vậy mà không biết sẽ đi vào quỹ đạo nào!
Nghe thấy đám người Lẽ Vân Vân định nói chuyện lặng lẽ, trong lòng anh ta thầm mẳng một câu, nhưng không nói ra lởi.
Những người này quá bí ấn, anh ta không bao giờ nghĩ rằng mấy người Lê Văn Vân lại là sự tồn tại ở đỉnh cấp.
Đợi Đao Ba lên tầng hai rồi, Lê Văn Vân nhìn về phía Lý Thu.
Lý Thu thở ra một hơi, khống chế giọng điệu của mình, trầm giọng nói: “Tôi đã nhìn thấy thánh chủ khu Đông! Khi tỏi cất súng đi, phát hiện bà ta ngồi xốm bèn cạnh tôi, không hề phát ra tiếng động não, suýt chút nữa đã hù chết tôi rồi.”
Đồng tử của cố Bạch và Trương Vãn Hà đột nhiên co rút lại. Cố Bạch nuốt nước bọt, hỏi: “Miêu… Miêu nữ kia?”
Lý Thu gật đầu nói: “Đúng. Bà ta đã nhận ra chúng ta đến đây.”
‘Bà ta hỏi anh cái gì?” Trương Văn Hà vội hỏi.
Lý Thu lâc đầu nói: “Bà ta không hỏi gì cá, nhưng tôi cảm thấy tình hình của bà ta không đúng cho lầm, có mấy lần tôi cảm giác được bà ta đã dâng lên sát ý đối với tôi, nhưng cuối cùng không động thủ, hơn nữa còn nói sẽ giữ bí mật cho chúng ta.”
Nói tới đây, anh ta nhìn Lè Văn Vân và nói: “Nhưng bà ta báo Lẽ Văn Vân đi tìm bà ta, tôi đoán…”
Nói xong, Lý Thu nhìn về phia Lé Ván Vân và nói với vẻ mặt có phân xấu hố: “Với lại, bà ta phát hiện ra cơ thế anh có chút vấn đề rồi/
Lông mày của Lê Văn Vân nhíu lại thật sâu.
Miêu nữ Doãn Nhu, dứng thứ mười một trong Thiên bảng, lè một người đàn bà có tính cách cực kỳ cổ quái. Năm năm trước, bà ta đã là siêu cấp rồi. Bà ta từng đã từng qua lại với Lê Văn Vân vài lần. Cái gọi là qua lại có nghĩa là cách đây năm năm đã từng bị Lê Văn Vân đào bầy mấy lần.
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ rút ra chút thời gian đi gặp mặt bà
ta. Mặc du lúc trước tỏi đã từng lừa dối bã ta vãi lần, nhưng nếu bả ta muốn động thủ, bã ta đã làm điều đó từ lâu khi phát hiện ra thân thế tôi có vãn ấẽ rồi.” Lè Vãn Vân nói: “Cho nên châc hấn sẽ không có bất kỳ nguy hiếm gi. Hơn nữa, bả ta với tư cách là Thánh Chú cúa khu Đông, tôi có thế lấy được một số tin tức từ bà ta cũng không chừng.”
Sau đõ anh thở dài một hơi rồi nói: “Được rồi, chúng ta cũng lẽn tầng hai đi!’
Lý Thu vần còn có chút sợ hãi. cố Bạch nhìn anh ta như vậy liền mẳng: “Nhìn anh hèn nhát chưa kìa, thật làm mất mặt những người trong Người Gác Đêm. Thứ hạng của anh lại còn cao hơn tôi đấy, thứ hạng của Người Gác Đêm đúng là có vấn đề lớn mà.”
Lý Thu mắng: “Mẹ nó do anh không gặp phải mà thôi. Anh đang đánh người ở phía trên, vừa quay đầu lại đã thấy một người phụ nữ mặc váy đen ngồi xốm bên cạnh, tóc tai bù xù, sau đó lộ ra sát khí với anh mấy lần, má nó, lúc đó chắc anh sợ tẹ ra quần luôn ấy chứ.”
Cố Bạch bĩu môi nói: “Không thể nào, tôi nhớ rang miêu nữ khá xinh đẹp mà. Nếu lè tôi, tôi quay đâu lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tôi sẽ hạ gục cô ta, trực tiếp hầu hạ cô ta đến mức ngoan ngoãn dề bảo, đảm bảo cô ta sẽ trở thành một con mèo dịu ngoan ngay!”
Trương Vãn Hà đá Lý Thu một cước rồi nói: “Anh ghê tờm qáu đấy!”
“Yên tám đi, tôi không có hứng thú với cô, diện mạo của cô không nầm trong điều kiện theo đuối của tôi!” Cố Bạch trấn an Trương Vãn Hà.
“Cố Bạch, tôi muốn quyết đấu với anh!” Trương Vãn Hà càng tức giận hơn khi nghe anh ta nói như thế.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi lên tầng hai!
Trẽn ghế gỗ trong đại sảnh lầu hai, tất cả mọi người đều ngồi trên đó. Đao Ba đang ngồi một chỗ suy nghĩ về đời người, nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đang đi tới, Lại Tuấn vội vàng mở miệng hỏi: ‘Thế nào rồi, nói chuyện ốn thỏa chưa?”
Lẽ Văn Vân cười vói ông ta rồi nói: “Bàn bạc xong rồi, sau này người ớ phố này sẽ không phái đóng phí báo kẽ, hơn nữa cháu và Cố Bạch cũng tham gia Phúc Thanh Hội, lúc đó lương sẽ khá cao. Chú Lại, sau này chú dì không cần phải đi làm nữa, chỉ cần ở nhà nghi ngơi thôi.”
Lại Tuấn ngấn người.
Chu Linh vội vàng nói: ‘Như vậy không tốt, tiền của các cậu là của các cậu. Tôi đã biết các cậu là người có bản tĩnh lởn, cho dù vợ chồng chúng tôi không thu nhận các cậu thì các cậu cũng có thế sống rất tốt ớ thành phố nãy.’
Lê Văn Vân mỉm cười, cũng không ép buộc.
Anh biết rằng tính cách của Chu Linh và một số thói quen đã hình thành cả đời của bà ấy khó có thể thay dổi, anh phải dành thời gian và âm thầm giúp bà ấy thay đối nhận thức mới dược.
Đao Ba thở phào nhẹ nhõm, đến chỗ Lại Tuấn xin hai điếu thuốc rồi đứng dậy nói: “Mọi chuyện cũng tàm tạm rồi, vậy tôi cũng về trước nhé!”
Lẽ Văn Vân cười với anh ta và nói: “Tôi tiền anh!”
Đao Ba ngập ngừng nhìn Lê Văn Vân, ròi gật đầu!
Cố Bạch và Lý Thu cũng đứng lên.
Bây giờ chân khí của Lê Văn Vân vẫn chưa hồi phục, họ phải lo cho sự an toàn của Lê Văn Vân khi đi ra ngoài mới được.
“Chờ một chút!” Lúc này, Phạm Nhược Tuyết đột nhiên lẽn tiếng, sau đó cô trờ về phòng, lấy ra một ít thuốc rồi nói: “Tôi băng bó vết thương cho anh một chút!’
Đao Ba ngỡ ngàng.
Trên thực tế, mặc dù Đao Ba có một chút bản lĩnh, nhưng ở đây anh ta cũng lã một người khốn cùng. Anh ta không tham gia bất kỳ thế lực nào vã muốn thành lập thế lực của riêng mình, nhưng lại không thế thu hút bất kỳ ai. Anh ta thường làm việc tại một trạm xăng đế kiếm chút tiền. Kỳ thật, anh ta thấy chút vết thương trẽn người ấy không nghiêm trọng, chi cần đợi vết thương tự lãnh lã đú.
Xét cho cùng, các bệnh viện ở khu Tội Ác rất đát đỏ, hầu hết mọi người đều không vào đó nếu không có gì nghiêm trọng.
Anh ta không ngờ Phạm Nhược Tuyết lại là một bác sĩ.
Phạm Nhược Tuyết đơn giản lau vết thương cho anh ta, sau khi băng bó xong lại thờ phào nhẹ nhõm: ’Được rồi!’
Sau đó ba người Lẽ Văn Vân theo Đao Ba ra khỏi cửa. Một nhóm bốn người đi bộ lầc lư dọc theo con phố về phía xa.
Dọc đường thinh thoáng có người thò đầu ra nhìn, nhưng lần
này, ánh mát bọn họ nhìn về phía Đao Ba không đúng lám.
Trước đảy, Đao Ba thường đến phố này đế kéo người, nhưng người ớ phố này không thích anh ta lâm, cũng không có sắc mặt dễ coi với anh ta.
Nhưng lúc này đây, họ biết râng trong tương lai… con phố nãy do Đao Ba định đoạt!
Một người mạnh dạn hỏi: “Đao Ba, tương lai con phố của chủng ta thật sự sẽ không thu phí bảo kè à?”
Đao Ba không nói gì, trong lòng khá là phiền muộn. Tuy rằng hiện tại đã thâng trận này, có thế có chút danh tiếng, nhưng ở nơi này, nếu không có tiên thì muốn phát triển thê’ lực vần khá khó khăn.
Vì vậy, anh ta vần chầng buồn hé răng. Thỉnh thoảng, anh ta còn nhìn Lê Văn Vân với vẻ oán hận.
Lê Văn Vân mỉm cười với anh ta.
Dọc theo đường đi càng ngày càng nhiều người hỏi thăm, Đao Ba thở dài một hơi, sau đó xoay người nói: “Về sau, con phố này sẽ không phải đóng phí bảo kê!”
Mọi người nghe thấy vậy nên quay đầu lại rống lèn một cách hưng phấn.
Mức phỉ bảo kẽ năm trám mỗi người đồng nghĩa với việc mỗi người có thế có thèm năm trăm luca mỗi tháng sau này. Đây quả lã một khoản tiền quá lởn đối vởỉ những người dãn ớ khu ố chuột này!
Những giọng nói phấn khích từ từ truyền ra khảp đường phố. Lâu lâu có người hét lởn: “Đao Ba, cảm ơn cậu, hõm khác tới nhã tõi, tôi không bao giờ đuối cậu ra ngoài nữa, tôi mời cậu ân cơm!”
“Anh Đao Ba, vị cứu tinh của khu ố chuột!’
Nhiều lời khen ngợi khác nhau bắt đầu lan rộng.
Những tưởng lúc đầu Đao Ba và Lê Văn Vân chết chác, lúc này đây, họ chỉ có thể dành niềm biết ơn từ tận đáy lòng mình cho mấy người Đao Ba và Lê Văn Vân.
Trẽn khuôn mặt chán nản của Đao Ba cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
“Thế nào, không thu phí báo kẽ nhưng vẫn có chút cúa cái tinh thần mà.” Lẽ Văn Vản vỗ vai Đao Ba.
Đao Ba thở dài nói: “Cái nãy không quan trọng, không có các anh thì tôi cũng không thế thâng được. Dù sao thỉ cũng đã cái thiện danh tiếng trên con phố này, sau này có thế tuyến người sẽ dể dăng hơn. Hôm não tôi lại đến con phố nãy chọn một tòa nhả không có người ớ vã biến nó thảnh tống bộ của chúng ta!”
Bốn người vừa nổi vừa lâc lư về phía cuối phố.
Lê Văn Vân kéo vai Đao Ba và nói: “Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện về đại ca của anh đi!”